Cơ Ngữ Yên trên người lam y bừa bộn nằm nép mình trốn trong lòng ngực Vương Tôn e thẹn đến nỗi không dám ngốc đầu dậy
Vương Tôn tại trang phục cũng không kém xốc xếch, lúc này nhìn Cơ Ngữ Yên tại e thẹn thì hắn không nhịn được mỉm cười tiếu ý, lại nhìn không được vươn tay phải xuống đánh nàng cái mông, đàn hồi lại không tệ, cái này tư vị không sai
“Ưm... chàng sao lại đánh ta!” Cơ Ngữ Yên cả người tê dại nhìn Vương Tôn u
mê nói
Vương Tôn lại chậm rãi nói: “Ta bị nàng hành hạ chết đi sống lại chín lần, hiện tại người e thẹn là ta mới đúng, làm sao nàng lại e thẹn đây?”
Cơ Ngữ Yên dỗi một cái liền đánh hắn lòng ngực: “Là do chàng không biết thương hoa tiếc ngọc đi!”
Vương Tôn trợn to mắt, tay chỉ mặt mình: “Ta?”
Cơ Ngữ Yên lúc này bá đạo nâng cằm Vương Tôn lên: “Ta, ta thế nào, chẳng lẽ thiếp nói không đúng?”
Vương Tôn bối rối lại nói: “Tốt, tốt, là do ta sai, là do ta không đúng!”
Cơ Ngữ Yên tiếp tục tựa vào lòng ngực Vương Tôn mà khế hạnh phúc nói: "Vương ca, chàng đã tin ta là Tuyết nhi rồi sao?"
Vương Tôn nhàn nhạt vuốt lấy tấm lưng mịn màng Cơ Ngữ Yên, lại khẽ cầm lên tiểu yếm thanh liên tại huyết hoa thấm đỏ, đây là lần đầu quý giá nhất của nữ nhân bảo vật trân quý, nghĩ nghĩ hắn liền thu vào trong cơ thể không gian
Cơ Ngữ Yên nhìn đến liền không khỏi trợn to mắt nhìn hắn: “Mau trả cho thiếp, cái này chàng không thể cầm lấy!”
Vương Tôn lắc đầu, lại điểm vào mũi Cơ Ngữ Yên: “Đây là mùa đông của ta, ta phải cẩn thận cất giữ!”
Cơ Ngữ Yên lúc này cười khúc khích rồi khẽ gối đầu lên ngực Vương Tôn: “Chàng lại phải rời đi hay sao?”
Vương Tôn nắm tay nàng liền chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta phải rời đi!”
Cơ Ngữ Yên thoáng có chút mất mát: "Bao lâu chàng sẽ trở về tìm ta!"
Vương Tôn trầm ngâm một lúc lâu nói: "Nhanh thì một tháng, chậm thì... ngàn năm!"
Cơ Ngữ Yên lúc này khế trườn lên trên người Vương Tôn, tay trái vuốt lòng ngực hắn đầy dụ hoặc, lại bá đạo tay phải nâng cầm hắn lên: "Vậy thì chàng phải hầu hạ ta thật tốt...
Vương Tôn kinh hoảng, vội nhảy xuống giường nằm hai tay nàng ngăn cản, vẻ mặt túng quẩn: "Tuyết nhi, chết người thật đó!"
Cơ Ngữ Yên nghe vậy liền cười khúc khích mà tha cho Vương Tôn, tại đó tận tình chậm rãi mặc lại y phục cho hắn trở lại chỉnh chu
Vương Tôn lúc này chợt nghi hoặc: "Tuyết nhi, nàng như thế nào có thể tiến vào ta giấc mộng đây?"
Cơ Ngữ Yên động tác không ngừng, uyển chuyển mặc lại cho Vương Tôn quần áo, lại từ phía sau ôm lấy hắn thật chặt mà khẽ thì thào: "Vốn dĩ Thiên Mộng Lâu là do thiếp mở ra, Mộng Lai Tửu giấc mộng thật sự cũng chỉ là một giấc mộng bình thường gieo xuống nhân sinh, nhưng là thiếp không rõ hôm đó vì sao mình chỉ uống một ngụm Mộng Lai Tửu liền có thể lạc vào ngàn năm giấc mộng!”
“Thời điểm ấy thiếp lại vô tình dung hợp một đoạn ký ức của chính chàng trải qua, tại đó thiếp cứ nghĩ mình là Tuyết nhi của chàng!”
Cơ Ngữ Yên: “Phải, thiếp đã chờ đợi rất lâu, rất lâu, sau đó thiếp lại đi theo chàng rỗng rủi khắp nơi, an phận nhìn lấy chàng trưởng thành, cảm nhận sự cô đơn của chàng, và thiếp cũng không hiểu vì sao mình lại đi theo chàng, cho đến một ngày từ biệt chàng tại Thiên Đài Sơn cũng là lúc thiếp thoát khỏi giấc mộng, nhưng... lúc đó thiếp lại không thấy chàng, cảm giác mình đã mất đi một thứ quan trọng, cố gắng đi tìm, hình bóng chàng lại theo đó ăn sâu vào tâm trí, mãi mãi không thể xóa đi, Vương ca, hãy giữ lấy nó!”
Cơ Ngữ Yên bàn tay đưa đến trước người Vương Tôn một tấm ngọc bội lục sắc chứa một giọt hàn băng chi thủy, Hàn Nguyên Chi Thủy vô cùng quý giá bảo vật
Vương Tôn nắm giữ vào tay, quay người lại liền hôn lên mái tóc Cơ Ngữ Yên: “Tuyết nhi!”
Cơ Ngữ Yên hạnh phúc ôm lấy Vương Tôn: “Vương ca!”
Vương Tôn nhìn cái này ngọc bội, lại vung tay liền hiện lên một sợi dây đằng Sáng Thế Lôi Đình Thụ, hắn gọi đây là Sáng Thế Dây Chuyền, theo đó hắn chậm rãi kết dây chuyển lên ngọc bội và đeo lên cổ Cơ Ngữ Yên, tại đó vạn sắc lung linh
“Thật đẹp, nhưng vật này?” Cơ Ngữ Yên vui sướng nhìn Sáng Thế Dây Chuyền, lại nhìn ngọc bội vậy mà bị Vương Tôn trả lại, nàng không khỏi nâng lên mà nghi hoặc nhìn hắn
Vương Tôn khẽ mỉm cười mà lấy ra thanh liên tiểu yếm nói: “Ta đã có tín vật định tình rồi!”
Sợ bị đoạt lại, Vương Tôn lập tức liền nhanh chống giấu đi
“Hừm!” Cơ Ngữ Yên có chút bất đắc dĩ đánh yêu Vương Tôn
Lúc này Vương Tôn nghĩ nghĩ liền gãi đầu hỏi: “Nàng là chủ Thiên Mộng Lâu, có hay không có Mộng Lai Tửu trong người, ta... có thể hay không cho ta một ít?"
Cơ Ngữ Yên lật tay liền xuất ra hàng chục bình Mộng Lai Tửu bay lơ lững trên không trung: “Mộng Lai Tửu này rất quý giá, nhưng chàng đã muốn, thiếp đương nhiên sẽ không thể từ trói rồi”
Vương Tôn mở ra một bình ngửi lấy, ánh mắt liền rực sáng: “Cái này như thế nào nồng đậm đây?"
Cơ Ngữ Yên đắc ý nói: “Cái này là do thiếp đặc biệt chế luyện, trên đời này ngoài thiếp ra sẽ không ai có thể uống qua đâu, lần này tiện nghi cho chàng đi!"
Vương Tôn uống một ngụm đến hít hà, hắn vui mừng nói: “Tuy tác dụng đã giảm đi, nhưng nếu dùng tốt cũng có thể xem như rèn luyện nhân sinh trải nghiệm!”
Cơ Ngữ Yên nghi hoặc nhìn Vương Tôn: “Có phải hay không chàng muốn nhập mộng làm điều xấu!”
Vương Tôn vẻ mặt chân thật: “Đương nhiên không phải!”
Cơ Ngữ Yên: “Ta mới không tin chàng là người tốt!”
Vương Tôn chỉ biết bất đắc dĩ thu hồi số rượu vào không gian cơ thể, vung tay tất cả liền biến mất
Vương Tôn nhìn không gian nơi đây một lần, sau đó liền quay lưng phá không mà đi, âm thanh khẽ truyền đến tai Cơ Ngữ Yên: “Tuyết nhi, Ma Tộc không hề đơn giản như nàng tưởng tượng, Nhân Tộc chỉ sợ đã sớm thành bọn chúng con rối!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]