Trên giường nhỏ, Vương Tôn bị đặt trên giường, Cơ Ngữ Yên tại nằm bên cạnh chống cắm nhìn hắn mà đánh giá: "Vương ca, tóc ngươi có chút thay đổi, nhưng ta cảm thấy rất hấp dẫn"
Vương Tôn nghe giọng điệu này thì không khỏi trí nhớ bị trùng kích, khuôn mặt Lục Thanh Tuyết không khỏi hiện lên, trong mộng cảnh, đây là lần đầu của hắn
a
Vương Tôn cả người sợ hãi nói: “Nữ nhân, xin tự trọng!”
...
Cơ Ngữ Yên lụa che trên mặt chậm rãi khẽ tháo ra, đó là một khuôn mặt động lòng người, thon, mịn, trắng ngọc ngà mũm mĩm góc cạnh, là tiểu mỹ nhân khuôn mặt nhưng lại phá cách một chút sự trưởng thành, là muốn chinh phục lại sợ làm tổn thương mỹ nhân, mi thanh mục tú, tinh tú trời cao hội tụ, không son không phấn, không trang sức, nhàn nhạt lại hồng hồng nước da, là kiệt tác trời ban cho khuôn mặt, nhẹ nhàng lại điểm đôi môi mọng nước gợi tình, nào phải bá đạo tính cách, rõ là vu vật yếu đuối như thủy, nhưng lạ thay điều này thật thật giả giả giữa hai thái cực làm người nhìn đến chỉ biết trong nóng ngoài lạnh, miệng đắng lưỡi khô, là muốn ngậm lấy lại muốn nhả ra cảm nhận hương vị đôi môi, còn kia đôi mắt câu hồn đoạt mệnh khiến người nhìn đến phải trầm mê, muốn vào bên trong xem phía sau là mỹ vị hay là sự đắng chát cảm xúc, còn đó là những sợi tơ lông mịn màng tựa như lông măng non đeo bám trên khuôn mặt trắng hồng tự nhiên hay là những sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3644270/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.