Chương trước
Chương sau
“Ma Tộc, muốn trốn!” Mục Vũ Thanh, Hoắc Triệu, Ngữ Thiên Tùng, Bích Nhược Nhi, Tô Giang Như cùng hàng ngàn người lúc này muốn xông lên cản trở Cổ Ma tiến vào hố đen

“Hừ!” Cổ Ma khoát tay một cái, toàn bộ cường giả xông lên điều bị đánh bay một cách đơn giản, đúng vậy, như sâu kiến một dạng

Vương Tôn lúc này cũng không thể tránh khỏi, bị một cái vung tay đã đánh hắn lòng ngực hãm sâu, cả người cuồng phún tinh huyết, trong lúc này bị đánh bay, hắn đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc vô cùng

“Đi được sao, định!” Vương Tôn bình tĩnh khẽ điểm về phía Cổ Ma một cái, lập tức thời gian ngừng lại, hố đen hấp lực theo đó cùng ngừng vận hành, đôi mắt Vương Tôn lóe lên Hắc Tử Lôi Đình Chi Nhãn, hắc tử lỗi điện một dạng lóe lên liền vượt qua không gian, trực tiếp song đồng bắn ra liền xuyên phá hai mắt Vương Chính Hùng

Thời gian theo đó tiếp tục

Đùng... cả người Vương Chính Hùng lập tức bị đánh nổ banh xác, ngay cả lời nói sau cùng điều không có

“Thiếu chủ. Cổ Ma đôi mắt khó tin nhìn đến, sau đó lão run rẫy nhìn đến Vương Tôn không rời

“Tiểu tử... ngươi... chờ... Ma Tộc ta vô cùng vô tận... truy sát đi!” giọng nói Cổ Ma lập tức vang vọng toàn bộ Nam Thiên Giới Vực, Thanh Linh Cung này toàn bộ kiến trúc theo đó bị sóng âm ầm ầm quét ngang, tất cả điều bị đánh cho sang bằng

Từng cái đệ tử Thanh Linh Cung theo đó bị đánh đến sắp tan biến

“Không tốt!” Bích Nhược Nhi, Tô Giang Như cùng vô số cường giả lúc này nhanh chống tạo ra hộ thuẫn mới có thể cứu sống người ở đây

“Thật đáng sợ, đó là Ma Tộc cường giả sao?” Hoắc Triệu sắc mặt không khỏi

tái xanh

“Ha ha... đáng chết, ha ha....” lúc này Bạch Tú Ngọc bị đánh bay vào phế tích cùng với Vương Tôn, đồng dạng cũng thấy Vương Chính Hùng bị đánh bạo, nàng không khỏi trở nên điên loạn mà cười điên cuồng, cười mất kiểm soát



Vương Tôn phun ra từng ngụm máu, đứng lên nhìn điên điên khùng khùng Bạch Tú Ngọc thì không khỏi lắc đầu, vung tay liền tháo cho nàng trói buộc, theo đó hắn hướng không trung liền bay đi

Nhưng Vương Tôn một khắc vừa bay đi, Ngữ Thiên Tùng liền bước đến một chưởng đập lên đầu Bạch Tú Ngọc, đùng một tiếng, Bạch Tú Ngọc liền đoạn khí bỏ mình

“Hả!” Vương Tôn nhíu mày nhìn đến, xong liền không quan tâm mà bay đi, kết quả điều là nằm trong dự liệu của hắn rồi

“Đi được sao?” Ngữ Thiên Tùng, Mục Vũ Thanh, Hoắc Triệu, Bích Nhược Nhi, Tô Giang Như cùng hàng ngàn cường giả lập tức lần nữa vây công Vương Tôn vào giữa

Vương Tôn lạnh nhạt nhìn đám người một vòng liền nói: “Kẻ nào dám bước lên, ta cùng kẻ đó đồng quy vu tận!”

“Cái gì?” lập tức đám người không khỏi kinh sợ lùi lại

Vương Tôn lúc này hừ nhẹ một tiếng liền tiếp tục bay đi

Nhưng khi hắn vừa tung cánh bay lên liền bị hai thân ảnh cản đường, một cái là hắn quen thuộc người Hồ Lạc Quân, còn có một cái gợi cảm nữ nhân kia thì hắn có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không rõ là thấy qua khi nào

“Hiệu trưởng Nam Thiên Học Phủ, quá tốt, xin ngài nhanh chống giúp chúng ta tiêu diệt tên ma đầu này!” Tô Giang Như hưng phấn bay tới nói

“Xin hiệu trưởng ra tay tiêu diệt ma đầu gây hại chúng sinh!” Ngữ Thiên Tùng bước lên chắp tay nói

“Xin ngài vì Nhân Tộc ra tay tiêu diệt Ma Đầu!” Mục Vũ Thanh cũng nhanh chống bước lên chắp tay nói

“Đó là hiệu trưởng Nam Thiên Học Phủ sao, ực, đẹp quá đi!” quan chiến người không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt

Nữ hiệu trưởng Nam Thiên Học Phủ - Cơ Ngữ Yên cả người lam quang phát sáng, sau lưng treo lấy một thanh Băng Linh Cung tỏa ra bạch quang tựa như tinh hà, mi tâm ấn ký Hàn Băng Tuyết Liên, khuôn mặt mỹ mạo được che đi bởi lụa trắng, nhưng ánh mắt lại câu hồn đoạt mệnh, thân hình gợi cảm eo thon, làn da trắng mịn như liên hoa, là một người bá đạo thân hình cũng đồng dạng bá đạo tính cách



Cơ Ngữ Yên lúc này vung tay một cái liền đánh bay tất cả cường giả bao vây, ngay cả Bích Nhược Nhi, Tô Giang Như điều không tránh khỏi một trận nôn máu

“Phốc phốc...” từng âm thanh phun máu, ánh mắt khó hiểu nhìn đến

“Hiệu trưởng, ngươi đây là?” Mục Vũ Thanh không cam tâm hỏi

Cơ Ngữ Yên bàn tay lại điểm một chỉ, lập tức đánh nát cánh tay trái Mục Vũ Thanh, giọng nói bá đạo lại nữ tính vạn phần vang lên: “Còn ai nói nhảm, điều như hắn kết cục!”

“Vì sao?” Mục Vũ Thanh không cam tâm hỏi

Cơ Ngữ Yên tiếp tục điểm một chỉ đánh nát cánh tay phải Mục Vũ Thanh, nhếch miệng liền nói: “Bởi vì Vương Tôn Chiến Thần là nam nhân của ta.”

“Cái gì?” toàn bộ người ở đây không khỏi sụp đổ tinh thần

“Hả, hiệu trưởng, ta đến nhờ ngài giải vây, không phải đến nói cùng nữ nhi ta tranh sủng đi?” Hồ Lạc Quân trên trán đổ mồ hôi nói

“Hừ!” Vương Tôn hừ lạnh liền đổi hướng bay đi

“Muốn chạy!” Cơ Ngữ Yên vung tay một cái liền cách không định trụ lại Vương Tôn, khiến cho hắn phản kháng như thế nào điều không thể

“Người này thực lực đã sớm vượt qua Bán Tiên cảnh, ta phải làm sao đây?” Vương Tôn sắc mặt đại biến

Vù, lúc này Cơ Ngũ Yên từ nhẫn trữ vật vung ra một cái nhà tranh, nếu không sai đây chính là trong mộng cảnh Vương Tôn hằng ngày luôn mang theo nhà tranh

Không nói nhảm, nàng lập tức liền cuốn Vương Tôn vào trong nhà tranh, cánh cửa lớn khép lại, toàn bộ không gian điều bị đóng băng, người muốn nhìn lén điều không thể
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.