Sau đó một thời gian trôi qua, Nguyên Vân và Tiêu Cảnh Nghi vẫn sống hạnh phúc, êm đềm bên nhau. Các cặp tình nhân cũng rất vui vẻ hạnh phúc mơ ước về một tương lai được ở bên nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió giống như Tiêu vương và Tiêu vương phi, cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.
Thế nhưng bỗng một ngày nọ, Tiêu Cảnh Nghi và những người khác đều nhận ra Nguyên Vân có chút khác lạ. Cô cả ngày chỉ muốn ở một mình một chốn, mặt mày ủ rũ. Mọi người đều vây quanh trò chuyện, làm trò để mong có thể khiến cô vui vẻ trở lại. Tuy nhiên tất cả đều là vô ích, cô vẫn không hề có chút thay đổi gì. Tiêu Cảnh Nghi dùng đủ mọi cách, hỏi ra mới biết hoá ra là Nguyên Vân nhớ nhà rồi. Cô muốn quay về Đại Tống mấy hôm nhưng lại sợ kẻ xấu có ác ý, lời ra tiếng vào làm ảnh hưởng đến y.
Nhưng những thứ đó đối với Tiêu Cảnh Nghi chẳng đáng là gì so với cảm xúc của cô. Hắn liền an ủi cô và rồi vào cung xin được đi cùng cô trở về Đại Tống. Khi được hoàng đế cho phép, hắn vội trở về phủ báo với cô một tiếng. Hai người họ thu dọn đồ đạc và thu xếp mọi việc ổn thoả rồi mới lên đường. Ngày họ đi, Phó Ly và Tiêu Cẩn Y cũng đi đến dặn dò đủ thứ và cũng đến để tạm biệt người họ yêu. Chuyến đi này có thể sẽ kéo dài mười mấy ngày, họ đều không ai nỡ.
Trên xuống chặn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3628598/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.