Sau đó, Nguyên Vân cùng với Tiêu Cảnh Nghi và thuộc hạ của họ cùng nhau đi thẳng đến hoàng cung. Khi họ vẫn chưa vào được hoàng cung thì thuộc hạ của Thẩm Quang đã đi vào tìm hắn.
- Vu Khanh: Chủ nhân, Thiên Hương công chúa dẫn theo Xích Diễm, Mạn Đào và ba người nữa đang trên đường đến hoàng cung rồi а
- Thẩm Quang: Đi thôi, đi ra bên ngoài đón tiếp họ
- Vu Khanh: Vâng
Cũng phải mất một lúc lâu, mấy người họ cũng đã vào đến hoàng cung. Vừa vào đã thấy Thẩm Quang và Vu Khanh đứng đó từ trước.
-
-
- Thẩm Quang: Nguyên Vân, nàng đến rồi, ta đợi nàng mãi đấy
- Tiêu Cảnh Nghi: Người của ta, không cần ngươi đợi
- Thẩm Quang: Vậy hoá ra ngươi chính là Tiêu vương à?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đúng, ta là phu quân của nàng ấy
- Thẩm Quang: Có muốn đến thử chút không? Chẳng lẽ ngươi sợ sao?
Đứng trước sự khiêu khích của Thẩm Quang, Nguyên Vân liền lên tiếng
- Nguyên Vân: Thẩm Quang, huynh thật sự đã cho ta một bất ngờ lớn đấy
- Thẩm Quang: Vậy nàng có thích bất ngờ này không? Nói cho nàng biết, ta còn có thể làm nhiều hơn thế nữa cơ
- Nguyên Vân: Thẩm Quang, huynh điên rồi
- Thẩm Quang: Phải, ta điên rồi, ta yêu nàng đến phát điên rồi. Nàng nói xem nếu như lúc đầu người làm hoàng đế là ta hoặc là nàng không gả cho hắn thì tốt rồi. Cớ sự của Đại Tống bây giờ chẳng phải là do nàng gây ra sao? Nàng có muốn chuộc tội không? Nàng yên tâm, đợi đến lúc ta lấy được ngọc tỉ thì ta là
hoàng đế danh chính ngôn thuận rồi, lúc đó nàng chính là hoàng hậu
- Nguyên Vân: Kẻ cướp ngôi của người khác thì có gì mà vẻ vang? Cả thiên hạ này đều căm hận ngươi, sẽ chẳng ai ủng hộ ngươi đâu
- Thẩm Quang: Vậy thì giết
Thẩm Quang vừa dứt lời thì binh lính cũng nhanh chóng chạy vào bắt lấy họ. Mấy người họ ra sức chống cự và bảo vệ Nguyên Vân, Mạn Đào cũng ra sức bảo vệ cô. Thế nhưng binh lính của Thẩm Quang quá đông, chỉ với đám người của Tiêu Cảnh Nghi không thể sánh nổi. Sau một trận chiến, toàn bộ đều bị bắt, ngoại trừ Nguyên Vân ra tất cả đều bị thương. Đúng lúc này thuộc hạ của Thẩm Quang cũng vội chạy tới báo tin đã tìm thấy và mang ngọc tỉ đến rồi.
Sau đó năm người Tiêu Cảnh Nghi, Trầm Phong, Khải Phong, Xích Diễm và Mạn Đào đều bị áp giải vào đại lao. Riêng Nguyên Vân được đưa đến một cung điện to lớn. Đó là cung Trường Thu dành riêng cho hoàng hậu. Thẩm Quang ra lệnh giam lỏng cô ở đó, đợi đến ngày đăng cơ sẽ cưới cô làm hoàng hậu. Trong thời gian này, hắn ta cũng hết sức kiên nhẫn khuyên bảo cô nên ngoan ngoãn nghe theo, cô vẫn một lòng kiên định. Thấy mềm mỏng lại không đổi được gì, Thẩm Quang liền đưa cô đến đại lao đứng từ xa nhìn Tiêu Cảnh Nghi và những người khác bị tra tấn. Trong đó còn có đế hậu Đại Tống, Trạch Dương và Tạ Tranh. Nguyên Vân đau lòng bật khóc nức nở, trong lúc hoảng loạn cô cũng đã đồng ý với hắn, điều này cũng khiến hắn hài lòng.
Tối đó hắn liền đến nhà lao khiêu khích Tiêu Cảnh Nghi và Trạch Dương.
- Thẩm Quang: Trạch Dương, chỉ ba ngày nữa thôi ngôi vị hoàng đế đó sẽ là của ta rồi. Cũng chỉ sau ba ngày nữa, thê tử của Tiêu Cảnh Nghi ngươi cũng sẽ là hoàng hậu của ta, nàng ấy đã đồng ý với ta rồi. Cuối cùng người thắng cuộc vẫn là ta, các ngươi thua rồi, chờ chết đi. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, trước khi chết ta sẽ cho các ngươi tham gia đại lễ, để tránh các ngươi không thể buông bỏ được.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cho dù ngươi có làm gì thì cũng không có được trái tim nàng ấy đâu
- Tạ Tranh: Ngươi bỉ ổi, ngươi vô sỉ, Nguyên Vân tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
Nghe Tạ Tranh nói vậy, hắn ta liền tức giận tát cô một cái.
- Thẩm Quang: Kẻ thua thì không có quyền lên tiếng. Ta cũng sẽ đích thân dẫn quân đi đánh Đại Ngụy, lãnh thổ Đại Tống lại được mở rộng rồi
- Trạch Dương: Ngươi.....
Trạch Dương ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, còn Thẩm Quang liền hả hê bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]