Kể từ sau khi Tôn Linh rời đi, vương phủ yên bình hẳn ra. Phó Ly cũng thường xuyên lui tới tìm Nguyên Vân để trò chuyện. Nhưng mỗi lần cô ấy gặp Khải Phong là y như rằng sẽ có một trận cãi lớn. Và cũng nhờ đó mà duyên phận của hai người họ cũng bắt đầu từ đây.
Thời gian này, Nguyên Vân ở trong phủ đến là buồn chán. Cô liền đến tìm Tiêu Cảnh Nghi, dáng vẻ có chút nũng nịu ngồi xuống cạnh y. Thấy cảnh này, Tiêu Cảnh Nghi cũng hiểu ra đồi chút ý đồ liền quay sang ôm lấy cô rồi hỏi
Tiêu Cảnh Nghi: Sao thế? Nàng muốn làm gì đây?Nguyên Vân: Thiếp ở trong phủ chán rồi, thiếp muốn ra ngoài lập một chỗ phát gạo cho bách tính, được không?Nghe cô nói vậy, y liền mỉm cười cưng chìu cô.
Tiêu Cảnh Nghi: Được, nàng muốn gì cũng được, ta đều ủng hộNguyên Vân: Vâng, cảm ơn phu quânNói rồi cô với người lên hôn vào má Tiêu Cảnh Nghi một cái rồi chạy đi. Thế nhưng Tiêu Cảnh Nghi đã nhanh tay kéo cô lại, cô ngã vào lòng hẳn
Tiêu Cảnh Nghi: Sao nào? Hôn ta rồi còn muốn chạy sao?Nguyên Vân: Thiếp.....Chưa đợi cô nói, Tiêu Cảnh Nghi đã đặt lên môi cô một nụ hôn khiến Nguyên Vân ngỡ ngàng mà ngồi im mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, y cũng liền buông cô ra.
Tiêu Cảnh Nghi: Việc chính sự bận rộn, ta không thể đi cùng nàng, đề Trầm Phong và Khải Phong đến giúp đỡ nàng nhéNguyên Vân: Vậy lúc cần người chàng gọi ai đây?Tiêu Cảnh Nghi: Không sao đâu mà, cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620990/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.