Ta vội vàng: “Vậy còn Yến Môn? Còn người dân ở Yến Môn thì sao? Họ sẽ ra sao?”
Tổ mẫu rưng rưng mắt, không nói gì.
Phụ thân ta thở dài: “Họ c.h.ế.t vì nước, đó là vinh Điểug cao nhất, sẽ được ghi nhớ muôn đời.”
“Ai cần cái vinh Điểug chó má đó! Con muốn họ sống!”
Ta khóc thét lên, chưa bao giờ dũng khí trào dâng mạnh mẽ như vậy, ta lao ra ngoài.
“Kiều Kiều! Con đi đâu? Con không định đi tìm tội thần đó chứ? Kiều Kiều!”
Tổ mẫu vì đuổi theo ta mà suýt ngã.
Ta quay lại nhìn tổ mẫu, khóc và quỳ xuống dập đầu: “Tổ mẫu, xin tha thứ cho Kiều Kiều, lần này lại không nghe lời.”
Ta đứng dậy định chạy, nhưng bị hộ vệ chặn lại.
Ta liền rút d.a.o kề vào cổ: “Ai tiến thêm một bước, ta sẽ tự sát tại đây!”
Tổ mẫu bị phụ thân ta kéo lại, khóc đến suýt ngất.
“Kiều Kiều, bỏ d.a.o xuống, con làm thế là g.i.ế.c tổ mẫu đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Hắn vì ta mà quay lại Yến Môn, nếu ta đi về phía nam, cả đời này ta sẽ không yên.
Không ai dám tiến lên, ta cướp một con ngựa, thẳng tiến về Yến Môn.
Ta chạy ngày chạy đêm, giữa đường đổi ngựa nhiều lần, cuối cùng mười ngày sau mới đến Yến Môn.
Ngựa dừng lại, ta cũng ngã xuống, thở khó nhọc, gần như chết.
Tiểu binh tiến lên kiểm tra, không dám cho ta vào thành, ta chỉ có thể nắm lấy ống quần hắn ta cầu xin: “Ngươi báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650664/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.