Bụi mịt mù, từ xa, hàng vạn kỵ binh lao nhanh về cửa ải.
Ta và Tiêu Bạc Ngôn vội vàng xuống thành, đi đón.
Kỵ binh đến gần, ta thấy người dẫn đầu là một vị tướng quân mặc áo trắng oai phong lẫm liệt.
Mắt ta mờ đi, không nhìn rõ mặt người đó, cho đến khi vị tướng quân áo trắng hét lên: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Tổ mẫu!
Ta tưởng mình đang mơ, loạng choạng tiến tới gặp tổ mẫu. Tổ mẫu xuống ngựa, chạy tới ôm lấy ta, mặt đầy máu, gần như không nhận ra, chỉ có nước mắt làm lộ hai vệt trắng.
Tổ mẫu ôm ta, khóc không thành tiếng.
“Kiều Kiều, ta đến rồi! Con gầy đến mức chỉ còn da bọc xương thôi sao? Đều là lỗi của tổ mẫu, không thể sớm tập hợp binh mã, để Kiều Kiều của bà chịu khổ.”
“Tổ mẫu, thật sự là tổ mẫu.”
Ta nghẹn ngào, ôm chặt lấy tổ mẫu: “Tổ mẫu, sao người lại đến? Người đã già yếu, sao chịu nổi cảnh này?”
“Ta già rồi, nhưng con quên ta là ai sao? Ta là nữ hầu tước đẩy lùi quân Man tộc cả ngàn dặm, dù có già đến mức chỉ còn da bọc xương cũng vẫn còn chiến đấu được!”
Tổ mẫu không nói nhiều nữa, đẩy ta về phía Tiêu Bạc Ngôn: “Chăm sóc tốt cho tôn nữ của ta.”
Rồi tổ mẫu lên ngựa, hét lớn: “Mở cổng thành, nghênh địch!”
Tiếng hò reo vang trời, trong cát vàng, tổ mẫu lao vào quân địch như vũ bão, c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng. Trận chiến kéo dài suốt cả ngày, tổ mẫu dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650665/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.