Hắn sững người: “Bảo vệ Yến Môn? Đây là chuyện triều đình nên lo, liên Điểu gì đến nàng?”
“Yến Môn là cửa ngõ của kinh thành, một khi bị mất, gia đình và đất nước đều không còn, thiên hạ hưng vong, phàm phu có trách nhiệm, ta không thể đứng nhìn mà không làm gì.”
Im lặng một lúc hắn mới nói: “Xem ra chuyện này rất Điểu trọng với nàng.”
“Tất nhiên rồi, đây là nhà của ta mà.”
Nói xong, ta lại có chút hối hận, ta nói những điều này với hắn để làm gì, hắn chỉ có hận thù với nơi này thôi.
Tiêu Bạc Ngôn cười cười, không nói gì thêm, chỉ nói: “Vào trong đi.”
Rồi đóng cửa lại.
Khoảng một chén trà sau, Chiếu Bích và tổ mẫu đều chạy đến, Hoàng hậu cũng đến ngay sau đó.
Sự việc nghiêm trọng nhưng không làm kinh động đến quá nhiều người.
Vụ việc này đã được xử lý bí mật.
Thái tử thất đức, bị nhốt vào Đông cung suy ngẫm.
Mặc dù Tiêu Bạc Ngôn cứu ta, nhưng vì phạm thượng, làm bị thương Thái tử, hắn bị đánh hai mươi gậy, khi có thể đi lại phải rời kinh thành, không được phép quay lại nữa.
10
Ngày hôm sau khi ta về phủ, Tiêu Trạch tỉnh lại.
Tuy người không ra được Đông cung nhưng gửi một bức thư đến.
Trong thư lời lẽ khẩn thiết, đầy hối lỗi, nói rằng hôm qua là hắn ta sai, hắn ta đã sai, xin ta tha thứ.
Trong thư còn nói, tuy hành vi của hắn ta thô lỗ, nhưng những lời hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650663/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.