Làm sao hắn ta biết được hết mọi chuyện như vậy?
Hắn ta lưu lại nhà ta lâu như vậy chỉ để chờ xem ta bẽ mặt sao? Đồ khốn kiếp.
Ta lườm hắn ta, không vui nói: “Ca ca họ Lâm không muốn đến, hắn ta về quê thành thân với người trong lòng rồi.”
Tiêu Trạch sững người, rồi vui vẻ: “Ngươi xem, ta đã nói rồi, với tính cách của ngươi, không ai thích nổi!”
… Vui vẻ cái gì chứ, đồ chó Thái tử này chính là không muốn thấy ta được hạnh phúc.
Ta đang định mắng hắn ta thì nghe thấy một giọng nói mềm mại.
“Điện hạ, trời nóng, dân nữ đã cắt dưa hấu, mời điện hạ thưởng thức.”
Ta ngạc nhiên, Giang Từ Nguyệt?
Chẳng phải đã cấm nàng ta ra khỏi tiểu viện sao? Nàng ta sợ bị gả đi tùy tiện, nên hoảng loạn đến mức này?
“Không ăn.” Tiêu Trạch cười nhăn nhở nhìn ta, lải nhải không ngừng: “Giang Vu, giờ ngươi phải làm sao đây, không ai muốn ngươi nữa, hay để ta thương hại ngươi…”
“Điện hạ, dưa này rất ngọt, người thử một miếng đi.”
Bàn tay ngọc ngà cầm miếng dưa hấu, đưa tới trước mặt Tiêu Trạch, nụ cười trên mặt hắn ta lập tức biến mất.
Hắn ta quay lại, hỏi nàng ta: “Ngươi là ai?”
Giang Từ Nguyệt nghĩ rằng Tiêu Trạch sẽ để ý tới mình, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dân nữ là tôn nữ thứ của Bình An Hầu, Giang Từ Nguyệt.”
“Giang Từ Nguyệt? Bình An Hầu chỉ có một đích tôn nữ, ngươi là cái gì?”
Giang Từ Nguyệt sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650662/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.