Hách Thanh Oản từ đầu tới cuối đều không quay đầu lại, cố gắng ổn định bước chân, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra sự khác thường của nàng.
Chẳng qua là, gạt được người khác lại cuối cùng không lừa được mình, ai đau nhức, bản thân rõ ràng hơn ai khác.
Cuối cùng tại chỗ ngoặt, đi ra khỏi tầm mắt An Dĩ Mặc, nàng mới tựa vào vách tường, thân thể chậm rãi trượt xuống. Nàng ngồi chồm hổm trên đất, vùi mặt vào trong đầu gối, mặc cho nước mắt kiềm nén bấy lâu tràn ra.
“Oản Oản.” Một giọng nói đầy thương tiếc vang trên đỉnh đầu, nàng đã bị ôm vào một vòng ôm ấm áp.
Nàng nghe tiếng, thân thể cứng đờ, vội vàng từ trong ngực nam nhân ngẩng đầu lên, cả kinh nói: “Cửu ca, sao huynh lại tới đây?”
“Nếu ta đã trở về hoàng thành, sao lại có thể không vào cung gặp vua chứ.” Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhếch môi, nụ cười tràn đầy giễu cợt.
“Không, Cửu ca, huynh phải lập tức cùng muội trở về Tĩnh vương phủ.” Hách Thanh Oản vội vàng lau nước mắt, gấp giọng nói.
“Giờ phút này là thời buổi rối loạn, ta sao có thể núp sau lưng muội và phụ hoàng!” Hoàng Phủ Cẩn đỡ nàng đứng lên, giơ tay lau sạch nước mắt chưa khô trên mặt nàng, nói: “Oản Oản, đừng khổ sở, lúc tranh đoạt hoàng vị, rất nhiều chuyện vốn là xấu xí.”
Nàng cho là sẽ không có người hiểu nàng, thậm chí sẽ cho rằng nàng vô tình, tình nguyện nhìn Hoàng Phủ Diệp chết cũng không chịu cứu.
Nhưng luôn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546687/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.