Tông Nhân phủ, trong một gian phòng không chút bắt mắt, hai nam tử khí vũ hiên ngang ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt sắc bén nhìn nhau rất lâu. Hoàng Phủ Diệp mặc trường bào xanh châm biếm chất vấn: “Kêu bổn vương lên Tông Nhân phủ chính là vì để cho bổn vương xem đệ an bài một tuồng kịch?”
“Đó không phải do bổn công tử an bài, là nàng tự mình lựa chọn Hoàng Phủ Cẩn, tổn hại sinh tử của huynh.” An Dĩ Mặc nhíu mày, cũng tức giận.
Hắn vốn không coi trọng quyền lực, nếu không phải vì giúp hắn tranh hoàng vị, hắn cần gì phải làm nhiều như vậy, đã sớm tiêu dao sơn thủy.
Mà nét mặt hắn bây giờ rõ ràng là đang trách hắn xen vào việc người khác, hắn làm sao có thể không giận.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệp thoáng qua đau xót, ngay sau đó trở nên sắc bén, “Là đệ ép nàng lựa chọn, không phải sao?”
“Huynh cứ như vậy tin nàng ta?” An Dĩ Mặc khinh thường trong lòng, cảm thấy Hoàng Phủ Diệp như vậy căn bản không thích hợp đi tranh đoạt hoàng vị, mà An Dĩ Mặc hắn luôn luôn ghét nhất loại si tình.
Tình cảm là cái gì? Là thứ không nhờ vả được nhất trên thế gian này.
“Bổn vương tin nàng.” Hoàng Phủ Diệp chưa từng do dự, tín nhiệm xuất phát từ nội tâm, không liên quan đến tình yêu, chì vì hắn tin nữ tử thiện lương kia.
“Ha ha, đáng tiếc trong lòng nàng không có huynh, sớm muộn sẽ có một ngày theo Hoàng Phủ Cẩn đi thành Hách Đồ.” An Dĩ Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546688/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.