Chương trước
Chương sau
“Hận, nhưng mà hoàng nghĩa phụ, các người là phụ tử, Thanh Oản có thể hòa ly với huynh ấy, từ đó đoạn tuyệt quan hệ, nhưng huyết mạch giữa hai người tương liên, vĩnh viễn cũng không cắt được. Phụ mẫu không phải là người có thể bao dung sai lầm hài tử phạm phải nhất sao?” Ánh mắt Hách Thanh Oản chứa đầy ý cười ngóng trông, nếu nàng cũng có phụ mẫu thì tốt biết mấy.

“Thanh Oản, con rất giống mẫu thân con, đều thiện lương như nhau.” Hoàng đế cảm thán một tiếng, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại quá khứ.

Đã từng, nữ tử kia mặc dù yêu người khác nhưng ông vẫn không hối hận đã đối xử tốt với bà. Bà thiện lương tốt bụng, những nữ nhân trong cung kia không cách nào so sánh được.

Ông đặc biệt yêu thương Thanh Oản cũng bởi vì các nàng thật rất giống, tinh khiết thiện lương, cuối cùng là nhi tử oan gia kia của ông không biết quý trọng.

“Hoàng nghĩa phụ, quên mẫu thân con đi, quý trọng người trước mắt!” Hách Thanh Oản khom người thi lễ một cái, chào từ biệt nói: “Thanh Oản cáo lui!”

“Thanh Oản, mấy ngày sau trẫm sẽ hạ chỉ để con và lão Tam hòa ly.” Giọng nói hoàng đế vang lên ở phía sau, mang theo mấy phần nặng nề tang thương.

Thân thể Hách Thanh Oản chấn động, không xoay người lại, “Thanh Oản cảm ơn hoàng nghĩa phụ thành toàn.”

“Trở về đi, mấy ngày nay để lão Cửu ở lại Tĩnh vương phủ.” Hoàng đế chau mày nhìn bóng lưng nàng, cũng không nghĩ tới nàng sẽ quyết tuyệt như vậy.

Bất quá cũng tốt, ông không muốn đứa nhỏ này bị một chút tổn thương.

Hách Thanh Oản cứng người bước từng bước một, bình tĩnh đi ra khỏi ngự thư phòng mới dám khẽ cong lưng, thở dốc từng hơi.

Nàng cho là nàng ngay cả đi ra ngự thư phòng cũng không làm được, nhưng thì ra tuyệt tình cũng không phải rất khó.

Ý tứ hoàng đế rất rõ ràng, mấy ngày sau Hoàng Phủ Diệp bại sự, nàng liền tự do.

Nhưng nàng không muốn tự do như vậy, đánh đổi bằng máu tươi quá mức nặng nề.

Nhưng nàng có thể ngăn cản gì chứ? Hoàng quyền trước mặt, còn có thứ gì khác quan trọng hơn sao?

Nàng giống như u hồn đi ra khỏi hoàng cung, thậm chí quên cả cưỡi ngựa.

Tới lúc này, cuối cùng xác định Cửu ca nàng lo lắng nhất bình an vô sự rồi, cõi lòng siết chặt kia lại đau đớn khó nhịn….

Là bởi vì nam nhân nàng hận đó sao? Chẳng lẽ, đến bây giờ nàng còn sợ hắn có chuyện gì ư?

Nàng hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời, tâm lại chìm sâu vào đáy cốc.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh vang lên, đường phía trước đã bị một bóng trắng ngăn trở.

“Mục đích đã đạt được còn ai thán gì?” An Dĩ Mặc khinh bỉ giễu cợt nói.

Hách Thanh Oản chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn một cái, vòng qua hắn, chuẩn bị rời đi.

“Cô thật nhẫn tâm nhìn Diệp gặp chuyện không may sao?” An Dĩ Mặc chế trụ cánh tay Hách Thanh Oản, lạnh giọng chất vấn.

“Sống chết của hắn không liên quan gì tới ta.” Hách Thanh Oản chậm rãi quay đầu, giọng nói rất kiên quyết.

Ánh mắt An Dĩ Mặc lóe lên, khẽ cười một tiếng, buông lỏng nàng ra, nhìn một hướng khác như cười như không….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.