Vui sướng lúc gặp lại trong nháy mắt đã chỉ còn lại tràn đầy hoảng sợ.
Hách Thanh Oản luống cuống tay chân đỡ Hoàng Phủ Cẩn ngã xuống lên, nhưng sức lực không đủ, chỉ có thể vừa mới nhấc hắn lên một chút lại ngã xuống.
Thấy thế, nàng thực sự không dám lại động đến hắn, chỉ có thể dùng ống tay áo lau máu đỏ tươi ở khóe môi hắn, làm thế nào cũng lau không sạch, chỉ có thể nhìn máu tươi không ngừng trào ra, kêu khóc nói: “Cửu ca, huynh xảy ra chuyện gì vậy? Huynh đừng dọa Oản Oản!”
“Không sao, có thể do Cửu ca mệt mỏi quá, ngủ một lát sẽ tốt thôi.” Hoàng Phủ Cẩn miễn cưỡng cười cười, muốn lần nữa nuốt xuống chất lỏng ngai ngái, cổ họng lại ngứa, trực tiếp phun một bụm máu ra ngoài, trước mắt tối sầm, người đã hôn mê.
“Cửu ca.” Hách Thanh Oản lần này ngây ngốc, vừa muốn kêu người, Tinh Nhi đã chạy tới.
“Công chúa, vương gia xảy ra chuyện gì vậy?” Tinh Nhi dùng hai tay che môi, khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy tầm mắt mình đã bị màu đỏ nhuộm chói mắt.
“Ta không biết.” Hách Thanh Oản hốt hoảng lắc đầu, chợt nhớ tới một người, lập tức khàn giọng hô: “Vô Tâm…”
“Cô nương.” Vô Tâm nhảy vào trong sân, lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.
“Vô Tâm, cứu huynh ấy.” Hách Thanh Oản nhìn về phía Vô Tâm, giọng nói cầu khẩn.
“Vâng, cô nương.” Vô Tâm lĩnh mệnh, bước nhanh vài bước, ngồi xổm người xuống bắt mạch cho Hoàng Phủ Cẩn, ngay sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546676/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.