Hách Thanh Oản không nghĩ quá nhiều, giống như bình thường, vừa có chuyện liền nghĩ đến Dạ Nhiễm. Thậm chí không nghĩ tới, hắn cũng sẽ có lúc như vậy, không cách nào xuất hiện khi nàng cần nhất…
“Cô nương, đêm qua chủ tử có thông báo cho thuộc hạ, hôm nay người có chuyện phải làm, sẽ không ở trong hoàng thành.”
Lúc giọng nói vắng ngắt của Vô Tâm vang lên, Hách Thanh Oản chỉ cảm thấy cái gì đó trong lòng nháy mắt giống như bị rút đi.
Tâm, vào giờ khắc này trống rỗng.
“Vô Tâm, chuẩn bị xe.”
Nàng giơ tay lau vết máu trên khóe môi Hoàng Phủ Cẩn, ánh mắt khô khốc lần nữa có nước mắt nóng bỏng rơi xuống gò má hắn.
“Thật xin lỗi, Cửu ca, Oản Oản vô năng, không cách nào cứu huynh, chỉ có thể đưa huynh vào cung.” Từng lời từng chữ Hách Thanh Oản nói ra, lòng cũng đang rỉ máu, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy đau như vậy.
“Vâng, cô nương.” Vô Tâm lĩnh mệnh rời đi. Hách Thanh Oản mới phân phó Tinh Nhi: “Tinh Nhi muội vào ngăn tủ đem áo choàng nam trang ta làm trước đó ra đây.”
“Công chúa.” Tinh Nhi cả kinh, đó là công chúa dùng một năm học đi học lại mới may thành công chiếc áo choàng, vốn chuẩn bị vào ngày thứ hai của hôn lễ tự tay mặc cho Hoàng Phủ Diệp, nhưng sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, liền không mang áo choàng này ra.
“Cửu ca nhất định không hy vọng mẫu phi huynh ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật của huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546677/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.