Hoàng Phủ Cẩn trở về. Vừa vào hoàng thành, thậm chí còn chưa vào cung diện thánh đã bí mật lẻn vào vương phủ, hắn tiện tay bắt một hạ nhân, sau khi hỏi thăm được hành tung của Hách Thanh Oản liền chạy thẳng tới Tĩnh viện.
Chỉ là vừa mới bước qua cây cầu nhỏ bằng cẩm thạch, hắn liền cảm giác nhịp tim tăng nhanh, không khỏi hoảng hốt.
Bước chân khẽ dừng, hắn vận công mạnh mẽ đè xuống sự khó chịu kia, toàn bộ cho là vì muốn gặp Hách Thảnh Oản nên kích động, mới có thể như thế.
Ngay sau đó, hắn bước nhanh hơn, vừa lắc mình liền đến cửa Tĩnh viện.
Hít sâu một hơi, hắn đè ép khó chịu lần nữa xộc tới, mới đưa tay đẩy cửa gỗ cao to của Tĩnh viện.
‘Két’ một tiếng, cửa gỗ chậm rãi mở ra, nữ nhân khiến hắn mong nhớ ngày đêm cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt.
Hách Thanh Oản đứng dưới cây cổ thụ nghe tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn lại, khi nhìn rõ nam nhân một thân sương gió, búi tóc xốc xếch, áo bào trắng bẩn thỉu trước cửa, nháy mắt lệ nóng nhuộm vành mắt, không chút suy nghĩ liền chạy tới.
“Oản Oản.” Hoàng Phủ Cẩn bước tới hai bước, bước vào trong, giang hai tay ôm nàng đã gần trong gang tấc vào trong ngực thật chặt.
“Cửu ca, Oản Oản rất nhớ huynh.” Nàng vùi mặt vào trong ngực hắn, ủy khuất bao lâu nay vào giờ khắc này cuồn cuộn dâng lên, hóa thành nước mắt nóng bỏng, dính lên ngực hắn, làm phỏng tim hắn.
“Oản Oản, thật xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546675/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.