Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản nhìn bàn tay giữ chặt cổ tay mình, khẽ cau mày, giọng nói đột nhiên trở lạnh, “Buông tay.”

“Nàng ở lại.” Hoàng Phủ Diệp nắm chặt cổ tay nàng, cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía hoàng đế, chất vấn: “Phụ hoàng, người lúc đó nhất định ép buộc nhi thần phải cưới nàng, rốt cuộc là vì tốt cho nàng hay là do tư tâm mình quấy phá?”

“Lớn mật, ngươi cái tên nghịch tử.” Hoàng đế giơ tay tát xuống. Hoàng Phủ Diệp vẫn không chút né tránh, mặc cho bàn tay hoàng đế mạnh mẽ rơi trên mặt mình.

“Cho dù nhi thần thuận theo phụ hoàng, người sẽ ở trong lòng cảm thấy nhi thần là một nhi tử hiếu thuận sao?” Hoàng Phủ Diệp cười giễu cợt, châm chọc nói: “Nếu phải dùng một nữ nhân mới có thể đổi lấy thiện đãi mặt ngoài của phụ hoàng, vậy thì nhi thần khinh thường.”

“Ngươi…” Hoàng đế bị tức ngực, lại nâng bàn tay lên.

Chỉ là, bàn tay kia ở trong không trung rung rung một hồi, cuối cùng chỉ vô lực rũ xuống.

Ông cùng nhi tử của mình sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

Nguyên nhân bởi vì mẫu hậu hắn, ông cực kỳ không thích hắn, cố ý vắng vẻ hắn, nhưng không nghĩ muốn trở mặt thành thù…

“Phụ hoàng, mặc kệ người có hay không, nhi thần đã quyết định hưu phi.” Giọng nói Hoàng Phủ Diệp kiên định, cũng là thấy chết không sờn.

Thân thể Hách Thanh Oản cứng đờ, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng chậm rãi thả lỏng, mà nam tử bên người từ đầu tới cuối đều không liếc mắt qua nhìn nàng.

“Nếu hôm nay quyết tuyệt như thế, ngày đó vì sao lại đồng ý cưới ta?” Hách Thanh Oản yên tĩnh ngắm nhìn sườn mặt hắn, giọng nói vô cùng nhẹ, cực bình tĩnh.

Lòng nàng đã chết lặng, không có bất kỳ cảm giác gì.

Hỏi hắn cũng bất quá là cầu được rõ ràng.

Nếu hôm nay hắn có thể không quan tâm sinh tử của mình, vì sao ngày đó không cự tuyệt kiên quyết một chút?

Nếu bọn họ không thành thân, hết thảy liền sẽ không phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi.

Hoàng Phủ Diệp quay đầu nhìn về phía nàng, bỗng nhiên cười lạnh, trả lời: “Nàng đây phải hỏi hoàng nghĩa phụ yêu thương nàng kìa.”

“Tam ca.” Hách Thanh Oản nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhếch môi, lạnh lùng trào phúng, “Kỳ thật huynh và hoàng nghĩa phụ là cùng một loại người.”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Diệp nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó giận tím mặt, “Ta bất quá là hết lòng với chính tình cảm của mình, sao dám so sánh với phụ hoàng bạc tình bạc nghĩa.”

Hách Thanh Oản thương xót liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài cửa, không quay đầu lại.

“Người đâu, Tĩnh vương ngỗ nghịch bất hiếu, lập tức nhốt vào Tông Nhân phủ đợi xử lý.” Hoàng đế vào lúc Hách Thanh Oản bước ra khỏi cửa lạnh lùng ra lệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.