Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hoàng đế trong lúc phẫn nộ, trực tiếp xuất cung hồi vương phủ.

Nàng cho rằng nàng sẽ khổ sở, sẽ đau thấu tim gan, thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy.

Hoàng Phủ Diệp sống cũng tốt, chết cũng được, đã không còn quan hệ gì với nàng.

Mặc dù sự tình là bởi vì nàng mà ra nhưng sao lại không phải do hắn tự tìm?

Nếu ban đầu, hắn bởi vì cự hôn bị hoàng đế phạt, nàng cho dù liều cả mạng này cũng sẽ cứu hắn.

Nhưng lúc đó hắn cưới nàng, hiện tại mới liều chết chống lại, có phải hay không có chút muộn?

Nàng cảm thấy mình thật không phải người lương thiện gì, không hiểu cái gì mà lấy đức báo oán, chỉ biết có một số người nếu như không đáng giá, cho dù tận mắt nhìn hắn chết nàng cũng sẽ không vì hắn nói giúp một câu.

Nhưng nàng có thể coi thường sống chết của hắn, có vài người lại không thể, cho dù những người kia rất xấu, rất đáng ghét, nhưng cũng là thật sự quan tâm hắn.

Do đó, nàng vừa bước vào vương phủ, Thích ma ma ngang ngược càn rỡ xưa kia đã đánh tới chỗ nàng.

“Ngươi cái tai họa, rốt cuộc đã nói với hoàng thượng cái gì, khiến người không tiếc nhốt chính hoàng tử của mình?”

Hách Thanh Oản không khách khí đẩy bà ra, lạnh nhạt nói: “Bà cho rằng bản công chúa là bà sao? Bản công chúa khinh thường làm loại chuyện hại người kia.”

Thích ma ma vừa muốn nhào lên liền bị Liễu Mộng Phù vội vã chạy tới sai người giữ chặt.

Tiếp đó, Liễu Mộng Phù quỳ xuống, nghẹn ngào cầu khẩn nói: “Vương phi tỷ tỷ, nhất nhật phu thê bách nhật ân, mong vương phi tỷ tỷ niệm tình phu thê mà cứu vương gia!”

Hách Thanh Oản nhìn hai người một chủ một tớ này, thật muốn cười to, sao thế, muốn vừa đấm vừa xoa nàng ư?

“Không sai, nhất nhật phu thê bách nhật ân, nhưng bản công chúa muốn thỉnh giáo Liễu trắc phi, bản công chúa và vương gia thật sự đã trải qua một ngày phu thê sao? Nếu trí nhớ Liễu trắc phi không tốt, bản công chúa không ngại nói một chút sự tình thay mận đổi đào đêm đó.” Hách Thanh Oản nhẹ nhàng mỉm cười, lại cười đến giọng phát run.

Nàng cảm thấy Liễu Mộng Phù chính là một kẻ ngu, nàng ta muốn cầu nàng lại đạp lên nỗi đau của nàng, nàng làm sao có thể không hận?

Nếu niệm tình phu thê, nàng chỉ có thể cầu xin hoàng đế phanh thây xé xác hắn.

Hắn đã làm qua những gì với nàng, hai nữ nhân trước mắt này rõ hơn ai khác.

Biểu cảm của Liễu Mộng Phù cứng đờ, cuối cùng cũng ý thức được bản thân nói lời không nên nói. Nàng vội vã quỳ đến dưới chân Hách Thanh Oản, lôi kéo váy của nàng khẩn cầu: “Vương phi tỷ tỷ, đều là muội sai, nếu tỷ chịu cứu vương gia, muội nguyện ý chủ động rời khỏi vương phủ, cũng không tiếp tục tham gia vào giữa tỷ và vương gia.”

Hách Thanh Oản chỉ cảm thấy trái tim bị người đâm một đao, cho dù chết lặng không đau nhức nhưng vẫn có thể cảm giác được máu tươi róc rách chảy.

Thì ra, nàng bất quá là người thứ ba trong hạnh phúc của người khác…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.