Hoàng đế bị hỏi vẻ mặt cứng đờ, lại thất thố thật lâu không thể nói ra một câu.
Mà có mấy lời không cần nói, ba người ở đây có ai lại không hiểu rõ trong lòng?
Hách Thanh Oản thất vọng cười ra tiếng, không chờ hoàng đế trả lời, trực tiếp nói: “Hoàng nghĩa phụ, dưa hái xanh không ngọt. Sau này hoàng nghĩa phụ cũng đừng quản chuyện của Thanh Oản nữa, Thanh Oản không đáng cho hoàng nghĩa phụ nhọc lòng như thế, không tiếc bất hòa cùng nhi tử của mình.”
“Thanh Oản.” Hoàng đế giật mình, bối rối trong lòng.
Hách Thanh Oản như thế ông chưa từng thấy qua, lạnh nhạt đến giống như xem ông như người xa lạ.
Làm sao có thể như vậy?
Trước đây không lâu, nàng còn nũng nịu cùng ông, nói muốn hiếu thuận ông cả một đời, sao giờ phút này lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ ông sai rồi sao?
Nhưng mà, ông sai chỗ nào?
Nếu ngày đó ông không thành toàn cho nàng, chỉ sợ hiện tại nàng đã mất mạng. Ông toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, đổi lấy lại là oán trách của nàng sao?
Ông chợt nhớ tới nhiều năm trước, đã từng có một nữ nhân giống Hách Thanh Oản thế này, thất vọng nói: “Dưa hái xanh không ngọt, Tú Nhi không đáng giá cho vương gia như thế, bất hòa cùng phụ thân, thê tử và bằng hữu.”
Người bà yêu vốn là ông, nhưng ông lại cô phụ bà, vì quyền thế cưới tiên hoàng hậu, khiến bọn họ dần dần đi đến bỏ lỡ như vậy…
Lúc biết được bà yêu người khác, ông giận, hận, lại cuối cùng không đành lòng tổn thương bà.
Nhưng bà lại tàn nhẫn nói với ông: “Vương gia, trong lòng Tú Nhi chỉ có chàng ấy, cho tới bây giờ đều chỉ xem người là ca ca mà thôi.”
Bà cứ như vậy tàn nhẫn đánh nát hy vọng cuối cùng của ông, thì ra, bà chưa từng yêu ông…
Nhưng mà, đã từng thương, đã từng đau, ông vẫn không muốn tin bà không yêu ông.
Ông nghĩ, nếu lúc đó ông không phụ lòng bà, bà nhất định sẽ không yêu người khác.
Bởi vậy, đau đớn năm đó triệt để trở thành thiếu sót đáng tiếc nhất trong lòng ông.
Ông vẫn luôn nghĩ hết biện pháp, muốn đi bù đắp thiếu sót kia, nhưng ông dùng thời gian mười mấy năm cho đến lúc bà chết vẫn không thể chiếm được trái tim bà.
Nhưng ông cũng không tuyệt vọng, bởi vì còn có Thanh Oản ở cùng ông, hài tử kia có dáng dấp tám phần tương tự bà.
Ông muốn tận mắt nhìn nàng cùng huyết mạch của mình viên mãn, nhìn bọn họ hạnh phúc….
Chỉ có như thế, thiếu sót trong lòng ông mới có thể dần dần được lấp đầy.
“Hoàng nghĩa phụ, Thanh Oản cáo lui trước.” Hách Thanh Oản khẽ xoay người, đang muốn đi ra ngoài, cổ tay chợt bị giữ chặt, không để cho nàng bước đi, thuận theo cánh tay mình nhìn lại….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]