Hoàng đế bị hỏi vẻ mặt cứng đờ, lại thất thố thật lâu không thể nói ra một câu.
Mà có mấy lời không cần nói, ba người ở đây có ai lại không hiểu rõ trong lòng?
Hách Thanh Oản thất vọng cười ra tiếng, không chờ hoàng đế trả lời, trực tiếp nói: “Hoàng nghĩa phụ, dưa hái xanh không ngọt. Sau này hoàng nghĩa phụ cũng đừng quản chuyện của Thanh Oản nữa, Thanh Oản không đáng cho hoàng nghĩa phụ nhọc lòng như thế, không tiếc bất hòa cùng nhi tử của mình.”
“Thanh Oản.” Hoàng đế giật mình, bối rối trong lòng.
Hách Thanh Oản như thế ông chưa từng thấy qua, lạnh nhạt đến giống như xem ông như người xa lạ.
Làm sao có thể như vậy?
Trước đây không lâu, nàng còn nũng nịu cùng ông, nói muốn hiếu thuận ông cả một đời, sao giờ phút này lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ ông sai rồi sao?
Nhưng mà, ông sai chỗ nào?
Nếu ngày đó ông không thành toàn cho nàng, chỉ sợ hiện tại nàng đã mất mạng. Ông toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, đổi lấy lại là oán trách của nàng sao?
Ông chợt nhớ tới nhiều năm trước, đã từng có một nữ nhân giống Hách Thanh Oản thế này, thất vọng nói: “Dưa hái xanh không ngọt, Tú Nhi không đáng giá cho vương gia như thế, bất hòa cùng phụ thân, thê tử và bằng hữu.”
Người bà yêu vốn là ông, nhưng ông lại cô phụ bà, vì quyền thế cưới tiên hoàng hậu, khiến bọn họ dần dần đi đến bỏ lỡ như vậy…
Lúc biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546669/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.