Hách Thanh Oản có thể nói ra lời như vậy liền không trông cậy vào hoàng đế sẽ hiểu nàng, không trách nàng.
Dù sao, chuyện này trái luân thường đạo lý, thế tục không dễ dàng tha thứ.
Nhìn hoàng đế tức giận đến xanh mặt, Hách Thanh Oản tuy không đành lòng nhưng lời đã nói liền không thể đánh trống lui quân, nếu không cơ hội lần sau không biết ở đâu.
“Phụ hoàng có thể gán cho Thanh Oản một tội danh, hưu Thanh Oản.” Hách Thanh Oản khẽ rũ mí mắt, không dám nhìn hoàng đế.
“Con…” Hoàng đế bị nàng chọc giận đến bước chân cũng loạng choạng lùi một bước, cuối cùng không nhẫn tâm bộc phát lửa giận lên người nàng, ngược lại căm tức nhìn nhi tử mình, “Là ngươi buộc nàng có đúng hay không?”
Hách Thanh Oản do ông nhìn lớn lên, ông không tin hài tử phẩm tính đơn thuần thiện lương này sẽ tổn thương ông như thế, không để ý chút nào tới thể diện hoàng thất.
Cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là đứa con trai ngoan này của ông ép buộc nàng.
Hoàng Phủ Diệp giễu cợt một tiếng, nhíu mày nhìn hoàng đế, “Ở trong lòng phụ hoàng, nhi thần xem ra không đáng tin bằng một ngoại nhân.”
“Đồ vô liêm sỉ.” Hoàng đế bị lời nói của hắn làm tức nghẹn, giận dữ đạp một cước.
Hoàng Phủ Diệp cũng không hề tránh né, gắng gượng nhận lấy một đạp này của hoàng đế, thân thể chỉ khẽ lắc lư, sau đó lại quỳ thẳng.
“Trẫm nói cho ngươi biết, Thanh Oản không phải người ngoài, nàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546668/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.