Hách Thanh Oản có thể nói ra lời như vậy liền không trông cậy vào hoàng đế sẽ hiểu nàng, không trách nàng.
Dù sao, chuyện này trái luân thường đạo lý, thế tục không dễ dàng tha thứ.
Nhìn hoàng đế tức giận đến xanh mặt, Hách Thanh Oản tuy không đành lòng nhưng lời đã nói liền không thể đánh trống lui quân, nếu không cơ hội lần sau không biết ở đâu.
“Phụ hoàng có thể gán cho Thanh Oản một tội danh, hưu Thanh Oản.” Hách Thanh Oản khẽ rũ mí mắt, không dám nhìn hoàng đế.
“Con…” Hoàng đế bị nàng chọc giận đến bước chân cũng loạng choạng lùi một bước, cuối cùng không nhẫn tâm bộc phát lửa giận lên người nàng, ngược lại căm tức nhìn nhi tử mình, “Là ngươi buộc nàng có đúng hay không?”
Hách Thanh Oản do ông nhìn lớn lên, ông không tin hài tử phẩm tính đơn thuần thiện lương này sẽ tổn thương ông như thế, không để ý chút nào tới thể diện hoàng thất.
Cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là đứa con trai ngoan này của ông ép buộc nàng.
Hoàng Phủ Diệp giễu cợt một tiếng, nhíu mày nhìn hoàng đế, “Ở trong lòng phụ hoàng, nhi thần xem ra không đáng tin bằng một ngoại nhân.”
“Đồ vô liêm sỉ.” Hoàng đế bị lời nói của hắn làm tức nghẹn, giận dữ đạp một cước.
Hoàng Phủ Diệp cũng không hề tránh né, gắng gượng nhận lấy một đạp này của hoàng đế, thân thể chỉ khẽ lắc lư, sau đó lại quỳ thẳng.
“Trẫm nói cho ngươi biết, Thanh Oản không phải người ngoài, nàng là Tĩnh vương phi duy nhất trẫm công nhận. Có Tĩnh vương phi thì có Tĩnh vương, nếu như ngươi hưu nàng, ngươi cũng không cần làm Tĩnh vương gia nữa rồi.” Hoàng đế nhìn Hoàng Phủ Diệp khoé miệng ngậm ý cười trào phúng bằng ánh mắt ngoan độc, tất nhiên là biết đứa con trai này hận ông thế nào.
“Vậy thì mời phụ hoàng tước vị của nhi thần, trục xuất nhi thần ra khỏi hoàng thành.” Giọng nói Hoàng Phủ Diệp quyết tuyệt lại trấn định, không chút nào giống như nhất thời nói nhảm.
Hách Thanh Oản nhìn hai phụ tử này giằng co đột nhiên cảm thấy kỳ thật bản thân mình bất quá chỉ là vai phụ, mà hoàng đế và Hoàng Phủ Diệp mới được xem là nhân vật chính của tuồng vui này, muốn thao túng nhân sinh của nàng.
Lòng nàng đau đớn vô cùng, nháy mắt thất vọng lan tràn, cũng không muốn tiếp tục tham dự vào cuộc tranh đấu này giữa hai người.
Thế là nàng chống tay lên mặt đất, trong ánh mắt kinh ngạc của hoàng đế nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thanh Oản vẫn nên gọi người là hoàng nghĩa phụ thôi! Bởi vì Thanh Oản vẫn thích hoàng nghĩa phụ vô tư kia.”
“Thanh Oản.” Hoàng đế khẽ giật mình, ngay sau đó hiểu được ý tứ của nàng, vội vã mở miệng giải thích, “Phụ hoàng vẫn sẽ giống như trước kia yêu thương con.”
“Phải không?” Hách Thanh Oản trào phúng khẽ nhếch miệng, đôi mắt trrong suốt đắng chát, “Vậy Thanh Oản muốn hỏi hoàng nghĩa phụ, ban đầu dùng biện pháp gì khiến tam ca đồng ý cưới Thanh Oản.”
Lời này nàng vốn không muốn hỏi ra, tổn thương đến thể diện của hoàng đế.
Nhưng nàng phát hiện quyết định của nàng sai rồi, nếu nàng lại không nói rõ ràng, hoàng đế sẽ càng lún càng sâu trong tuồng kịch này…
Mà nói đến nguyên nhân, bất quá là tư tâm của ông quấy phá mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]