Nụ cười trên mặt hoàng đế khẽ cứng, rút cánh tay vịn nàng về, ngay sau đó quay đầu nói với Mạnh quý phi: “Ái phi, trưa nay liền dùng cơm trong cung nàng rồi.”
“Vâng, thần thiếp sẽ sai người đi chuẩn bị.” Mạnh quý phi vinh sủng không sợ hãi đáp lời, đi ra ngoài, thức thời lưu lại đại sảnh to lớn như vậy cho ba người này.
Lúc bà nhìn thấy ý cười trên khóe môi hoàng đế cứng đờ liền biết Hoàng Phủ Diệp nhất định không may rồi.
Bà không khỏi cười lạnh trong lòng, chỉ sợ lúc này hoàng đế không lấy lòng được người kia rồi.
Tựa như trước đây, cho dù ông làm nhiều việc như vậy, trong lòng nữ nhân kia thủy chung chỉ có oán hận ông.
Quả thật Mạnh quý phi chân trước vừa đi, hoàng đế lập tức đổi sắc mặt, khẽ nghiêng người, quát Hoàng Phủ Diệp: “Nghịch tử, quỳ xuống cho trẫm.”
Hách Thanh Oản giật mình, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, liền thấy sắc mặt ông giận dữ, con ngươi chăm chú nhìn Hoàng Phủ Diệp đều là ý lạnh, làm gì còn có nửa phần ý cười.
Hoàng Phủ Diệp trầm mặt, không chút nào sợ hãi quỳ xuống, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hách Thanh Oản lại sốt ruột rồi, bước hai bước tới trước người hoàng đế, “Hoàng nghĩa phụ, đây là?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]