Chương trước
Chương sau
Nam nhi hoàng gia đều bạc tình, mặc dù Hoàng Phủ Cẩn là nhi tử của bà, bà cũng không cho rằng hắn sẽ si tâm bất hối với một nữ tử.

Vì vậy bà mới có thể không kiêng sợ giật dây Hoàng Phủ Cẩn.

Theo ý bà, nếu thành liền lấy được lòng hoàng đế.

Không được cũng không sao, nhi tử của bà ưu tú như vậy, có thể tìm một người còn tốt hơn Hách Thanh Oản gấp mười gấp trăm lần.

Bà làm thế nào cũng không nghĩ tới, nhi tử của bà sau cùng sẽ vì nữ nhân này đi tới thành Hách Đồ xa xôi.

Thành Hách Đồ có ý nghĩa gì với Hoàng Phủ Cẩn bà cũng không biết, bà chỉ nhớ rõ vào cái đêm ngày đại hôn Hách Thanh Oản đó, nhi tử của bà đau khổ đến chết lặng.

Khi đó, bà ở trong lòng không ngừng nguyền rủa Hách Thanh Oản, hy vọng nàng cả đời đều không có được hạnh phúc.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên bà ra tay đánh nhi tử bà vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo, mắng hắn không có tiền đồ.

Sau đó lại không để ý tới hắn, hy vọng hắn có thể tự mình tỉnh táo lại.

Hách Thanh Oản yêu Hoàng Phủ Diệp, đây là chuyện mọi người đều biết, cũng không cho phép hắn trốn tránh hiện thực.

Bởi vậy vào ngày thứ hai, lúc bà thấy Hoàng Phủ Cẩn xuất hiện trong cung bà, bà thầm tự hào, đây mới là nhi tử của bà.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, lúc Hoàng Phủ Cẩn quỳ gối trước mặt bà, bà mới biết, bà sai lầm rồi.

Nhi tử của bà không phải thanh tỉnh mà là rơi vào chỗ sâu nhất, sợ là khó tự thoát ra được.

Bà đờ đẫn nhìn nhi tử mình nâng niu trong lòng bàn tay dập đầu lạy ba cái, sau đó khẽ cúi thấp đầu, thậm chí không dám liếc nhìn bà một cái, lại cực kỳ kiên định nói lời từ biệt, “Mẫu phi, nhi tử đã thỉnh phụ hoàng đi thành Hách Đồ. Sau này không thể hiếu kính bên cạnh mẫu phi, nhi tử bất hiếu.”

‘Bốp’, bà giơ tay đánh xuống, ngón tay chỉ vào hắn không ngừng run rẩy, “Con còn biết bản thân bất hiếu sao?”

Trong vài canh giờ, bà lần thứ hai đánh nhi tử, thân nhân duy nhất trong thâm cung này của bà…

Thế nhưng, có hận, có giận, bà cuối cùng vẫn không thể ngăn hắn rời đi.

Lúc hắn ra khỏi thành, bà không đi đưa, một người ngồi trong cung điện thanh lãnh, lần đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Ở trong cung này hai mươi năm, ít nhiều khuôn mặt quen thuộc đều đã biến mất không thấy, chỉ có bà vẫn vững vàng ngồi ở trên cao, được hoàng đế lễ nhượng ba phần.

Bà cho rằng cả đời này sẽ không bại, kết quả cuối cùng lại thua trên tay nhi tử của mình.

Bà khi đó chỉ muốn, nếu hắn không cần người mẫu phi này, bà cũng xem như chưa từng sinh ra đứa con trai này.

Thế nhưng mẫu tử tình thân, chung quy không phải nói không cần là có thể không cần.

Lúc bà nghe nói Hách Thanh Oản ‘bị điên’, ý niệm đầu tiên chính là phái người thông báo cho Hoàng Phủ Cẩn.

Bà biết, trên đời này nếu có chuyện có thể khiến Hoàng Phủ Cẩn hồi hoàng thành, nếu như bà không chết, vậy chỉ có Hách Thanh Oản đã xảy ra chuyện.

Chỉ là, dẫn hắn trở về không khó, để cho hắn hoàn toàn lưu lại, cắt đứt ý nghĩ hồi thành Hách Đồ, cũng không phải chuyện mẫu phi như bà có thể làm được…

Vì thế mấy ngày qua bà đã quyết định sẽ nhờ Hách Thách Oản giúp đỡ, không nghĩ tới nàng hôm nay liền chủ động tìm tới bà.

Hơn nữa, lại còn vì đoạn nghiệt nợ năm đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.