Chương trước
Chương sau
Mạnh quý phi hiểu ý cười cười, ý bảo nàng nói.

“Nương nương, Thanh Oản muốn biết, giữa ma ma thân cận của tiên hoàng hậu và phụ mẫu con có phải có thù hận gì không?” Tầm mắt Hách Thanh Oản vẫn ôn hòa nhìn lê mặt Mạnh quý phi, cẩn thận quan sát biểu tình của bà.

Trong cung này rất nhiều chuyện không thể nói, nàng không biết Mạnh quý phi có thể nói cho nàng hay không, nếu nói vậy đó có phải lời thật hay không, nàng chỉ có thể dựa vào sự thay đổi trong biểu tình của bà để phỏng đoán tính chân thật trong lời bà nói.

Mạnh quý phi sửng sốt, lập tức cười hỏi ngược lại, “Sao lại hỏi như vậy?”

“Trong vương phủ có một hạ nhân hình như là thân nhân của bà ấy, không biết vì sao cực kỳ thù địch với Thanh Oản. Vì vậy Thanh Oản liền đoán ma ma kia có phải có hiểu lầm gì với phụ mẫu con hay không.” Hách Thanh Oản biết không thể để lộ thân phận Thích ma ma, tự nhiên đã sớm nghĩ tốt lý do mới có thể tới hỏi.

“Ma ma kia vẫn luôn ở cạnh tiên hoàng hậu, nhiều năm không ra khỏi cung, theo lý thì không có.” Mạnh quý phi mang bộ dáng suy nghĩ sâu xa, giống như hoàn toàn không biết chuyện.

“Vậy Thanh Oản có thể mạo muội hỏi một chuyện, năm đó tiên hoàng hậu vì sao lại mất?” Hách Thanh Oản chắp nối những lời nói từ trước tới giờ của Thích ma ma lại, suy xét một hồi, không khỏi đoán rằng thù hận này không nhất định là Thích ma ma và phụ mẫu nàng, cũng có khả năng là vì tiên hoàng hậu.

Từ lúc nhỏ tới nay nàng không gặp qua phụ thân mình, là hoàng đế chăm sóc mẫu nữ các nàng.

Mẫu thân nói, hoàng đế là hảo bằng hữu của phụ thân nên mới có thể chăm sóc các nàng.

Trước khi chưa yêu Hoàng Phủ Diệp, nàng hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ lời mẫu thân nói.

Nhưng từ khi hiểu rõ cái gì gọi là yêu, nàng lại nhớ lại những người ngoài cung đó, mới phát hiện ánh mắt hoàng đế nhìn mẫu thân nàng rõ ràng mang theo ái mộ.

Chỉ là, người mẫu thân yêu cũng chỉ có một mình phụ thân.

Thậm chí, mãi tới lúc nhắm mắt kia, bà vẫn lôi kéo tay nàng, muốn nàng hứa không được hận phụ thân.

Nếu như có một ngày gặp được phụ thân, nhất định phải giúp bà nói cho ông biết, bà không hối hận…

Một năm đó, nàng mười sáu tuổi, còn chưa gặp Hoàng Phủ Diệp, vẫn còn không biết mẫu thân ‘si’ phụ thân.

Nàng không biết vì sao phụ thân lại không cần nàng và mẫu thân, chỉ là mặc kệ vì sao, nàng không hận phụ thân, bởi vì mẫu thân không hy vọng nàng hận…

Mà tình nghĩa hoàng đế đối với mẫu nữ các nàng khó tránh khỏi khiến nữ nhân trong cung ghen ghét, giống như lúc nàng mới vào cung, Mạnh quý phi dường như cũng rất ghét nàng.

Chỉ là, khi đó mẫu thân đã qua đời, căn nguyên khiến cho các nàng ghen tị đã không còn.

Mà hoàng hậu lại qua đời trước mẫu thân, mà nguyên nhân qua đời vẫn là một bí ẩn…

Tuy nhiên, hoàng thất nói với bên ngoài hoàng hậu mất vì bệnh, nhưng cách nói này lại bởi vì hoàng đế hoàn toàn lạnh nhạt với Hoàng Phủ Diệp mà không đủ khiến người ta tin tưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.