Đêm hôm đó, Hách Thanh Oản khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng Dạ Nhiễm. Trong lúc ngủ mơ, nàng chậm rãi cong khóe môi, cười đến vô cùng hạnh phúc.
Dạ Nhiễm, có người thân như huynh như vậy, thật tốt…
Dạ Nhiễm ở bên giường giống như bị nụ cười của nàng cuốn hút, cũng cong khóe môi lên, cười nhìn nữ nhân bản thân muốn dùng cả một đời để chờ đợi.
Có chút hạnh phúc kỳ thật thật sự rất đơn giản.
Ngươi chỉ cần nhìn nàng cười, ngươi liền cảm thấy hạnh phúc, cho ngươi tất cả mọi thứ trên đời này ngươi cũng không đổi. Chỉ là có chút trách nhiệm quá nặng nề, cho dù bản thân vừa khổ vừa mệt mỏi, ngươi cũng không muốn nàng cùng ngươi gánh vác một phần.
“Oản Oản, nếu như đi thành Hách Đồ là hạnh phúc nàng muốn, ta sẽ tự mình đưa nàng đi.” Hắn khẽ vuốt sợi tóc rơi trên má nàng, khàn khàn thì thầm.
Hóa ra, tài cán hắn có thể làm vì nàng không phải chờ đợi mà là buông tay.
Lúc chân trời hừng sáng, Dạ Nhiễm ngồi trước giường Hách Thanh Oản một đêm đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Trong nháy mắt cửa gỗ đóng lại, nữ nhân trên giường liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn cửa gỗ đóng chặt, ánh mắt càng ngày càng mờ mịt.
Nàng đã thức dậy từ nửa canh giờ trước.
Chỉ là, nàng ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt bên cạnh, chần chờ một chút, cuối cùng không mở mắt ra.
Tình cảm giữa nàng và Dạ Nhiễm nhất thời thay đổi, thay đổi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546658/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.