Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản để Vô Tâm ở lại Tĩnh viện chăm sóc Tinh Nhi, bản thân thì ra khỏi Tĩnh viện, đi về phía cửa chính của vương phủ.

Canh giờ này là thời gian Hoàng Phủ Diệp lâm triều, nàng chờ ở cửa tất nhiên sẽ không bỏ lỡ hắn.

Lúc nàng tới cửa, xe ngựa Hoàng Phủ Diệp quả thực đậu ở nơi đó, mà hắn hình như còn chưa xuất hiện.

“Vương phi!” Xa phu cung kính hành lễ với nàng.

“Miễn đi!” Nàng ôn hòa gọi xa phu đứng dậy, đạp ghế gỗ bên cạnh xe trực tiếp lên xe ngựa.

Xa phu sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều, nghĩ tới có lẽ là muốn cùng vương gia tiến cung.

Một lát sau, Hoàng Phủ Diệp cũng đi ra, bên cạnh là trắc phi Liễu Mộng Phù đi cùng.

Xa phu đã không còn thấy kinh ngạc, từ đại hôn tới nay, vị trắc phi Tĩnh vương này sáng sớm mỗi ngày đều đưa vương gia tới cửa.

“Vương gia, thiếp thân đợi người trở về ăn điểm tâm.” Liễu Mộng Phù buông tay, thẹn thùng nói.

“Ừ, trở về đi!” Hoàng Phủ Diệp nhàn nhạt dặn dò một tiếng, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì.

“Thiếp thân nhìn xe ngựa vương gia rời đi.” Liễu Mộng Phù nhẹ nhàng lắc đầu, không thuận theo nói.

“Hôm nay để cho bổn vương nhìn Phù Nhi đi trước đi!” Hoàng Phủ Diệp nắm người nàng xoay lại, giọng nói mặc dù ôn hòa nhưng biểu tình vẫn lạnh lẽo như cũ.

Liễu Mộng Phù không rõ tâm tư hắn, đành phải gật đầu, rời đi trước.

Hắn nhìn đến khi bóng nàng biến mất tại chỗ rẽ mới bước đi đến trước xe ngựa, vén màn xe, liền ngồi xuống.

Hách Thanh Oản nhìn biểu tình bình tĩnh của hắn, đoán rằng hắn sớm đã biết nàng ở trong xe, mới có thể bảo Liễu Mộng Phù rời đi trước.

“Tiến cung gặp phụ hoàng?” Hắn mặc dù hỏi nàng nhưng ngữ khí cũng cực kỳ khẳng định.

“Đúng vậy!” Nàng cũng không giấu diếm, lập tức đáp lại.

Hắn có được đáp án của nàng liền không lại mở miệng, cầm lấy sách trên bàn nhỏ bắt đầu xem.

Hách Thanh Oản thấy thế, không vui cau chặt mày.

Người này liền một chút cũng không sợ nàng đến trước mặt hoàng đế cáo trạng sao?

Hay là nói hắn đoán rằng hoàng đế sẽ không để tâm đến nàng?

Cũng đúng, nếu hoàng đế để tâm đến nàng cũng sẽ không lâu như vậy chẳng hỏi han gì nàng.

Chỉ là hắn hẳn nên biết Vô Tâm tồn tại đi!

Người vương phủ đều truyền nhau Vô Tâm là đại nội thị vệ hoàng đế ban cho nàng, chẳng lẽ hắn không nghi ngờ thân phận Vô Tâm sao?

Nếu hắn cũng tin Vô Tâm do hoàng đế phái tới, vậy hắn nên cho rằng nàng ở trong lòng hoàng đế vẫn còn quan trọng. Mà trái lại, nếu hắn biết Vô Tâm không phải do hoàng đế phái tới, hắn hẳn là sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người võ công cao cường như thế ở trong phủ của hắn tự do đi lại mới đúng.

Dù sao, ngay cả nàng cũng không biết, Dạ Nhiễm có phải địch nhân của hắn hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.