Hách Thanh Oản đã từng cho rằng yêu chỉ là chuyện của hai người, yêu liền ở cùng một chỗ, không thích thì tản đi.
Chỉ là một trường hạo kiếp giáng xuống, nàng đã hiểu rõ, có chút người sẽ bởi vì một vài nguyên nhân không thể ở cùng một chỗ, không liên quan tới tình yêu.
Nàng không biết những nguyên nhân này đặt trên người nàng, nàng có thể lựa chọn buông tay hay không. Chỉ là sau khi bị trọng thương, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này hơn.
Nhưng không ai biết, hoàn toàn hiểu rõ là dùng tâm như tro tàn để mà đánh đổi.
Dạ Nhiễm có biết tâm tư nàng hay không, nàng không biết. Nàng chỉ hy vọng hắn rõ ràng, giờ phút này bọn họ căn bản không cách nào nói đến tình yêu.
Quả thực, Dạ Nhiễm bị nàng hỏi vẻ mặt cứng lại, sau một lúc lâu không nói thêm câu nào nữa.
Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, cười nhạt nhìn hắn, “Dạ Nhiễm, cứ như vậy đi! Làm thân nhân cả đời của Oản Oản, không có thương tổn, không có đau thấu tim gan, chỉ có ấm áp quan tâm.”
“Oản Oản, chẳng lẽ nhất định phải là Hoàng Phủ Diệp sao?” Đôi mắt đen của hắn dần u buồn, dâng lên tuyệt vọng nàng nhìn không hiểu.
“Có lẽ đi!” Hách Thanh Oản hơi ngẩng đầu lên, không dám nhìn đôi mắt u buồn của hắn, không muốn nước mắt trong khóe mắt chảy xuống.
“Oản Oản, đáng giá sao?” Hắn run giọng hỏi, không có trách cứ, chỉ có đau lòng.
“Không đáng.” Nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt vẫn không thể nào chảy ngược vào trong, tràn ra hốc mắt, chảy qua gò má tái nhợt của nàng, cánh môi run rẩy: “Thế nhưng làm sao bây giờ? Hắn giống như là chấp niệm của ta, mặc dù hận không thể hủy diệt hắn, ta vẫn khắc hắn vào trong lòng, làm thế nào cũng xóa không đi.”
Nước mắt chảy vào trong miệng giữa lúc cánh môi khép mở, vị mặn chát nhanh chóng lan tỏa tới đầu lưỡi nàng, thấm vào đáy lòng…
Nàng cho rằng bản thân đã đủ kiên cường nhưng vẫn khóc giống đứa bé.
Chỉ vì người trước mặt không phải ai khác mà như thân nhân, thời thời khắc khắc bảo hộ nàng,
Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử, hiện thực tàn khốc lại làm cho nàng không thể không kiên cường, vong tình quên ái mới có thể bảo hộ người mình quan tâm.
Nếu như có thể lựa chọn, lại có người nữ tử nào không muốn được người bảo hộ.
Nàng không hối hận yêu Hoàng Phủ Diệp, yêu chính là yêu, vốn không có đúng hay sai.
Nhưng tình yêu của nàng mang đến tổn thương không cách nào phai mờ cho người bên cạnh nàng, nàng liền không có tư cách nói ‘không hối hận.’
Dạ Nhiễm nhấc cánh tay ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, đau xót nói: “Oản Oản, thực xin lỗi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]