Hách Thanh Oản đã từng cho rằng yêu chỉ là chuyện của hai người, yêu liền ở cùng một chỗ, không thích thì tản đi.
Chỉ là một trường hạo kiếp giáng xuống, nàng đã hiểu rõ, có chút người sẽ bởi vì một vài nguyên nhân không thể ở cùng một chỗ, không liên quan tới tình yêu.
Nàng không biết những nguyên nhân này đặt trên người nàng, nàng có thể lựa chọn buông tay hay không. Chỉ là sau khi bị trọng thương, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này hơn.
Nhưng không ai biết, hoàn toàn hiểu rõ là dùng tâm như tro tàn để mà đánh đổi.
Dạ Nhiễm có biết tâm tư nàng hay không, nàng không biết. Nàng chỉ hy vọng hắn rõ ràng, giờ phút này bọn họ căn bản không cách nào nói đến tình yêu.
Quả thực, Dạ Nhiễm bị nàng hỏi vẻ mặt cứng lại, sau một lúc lâu không nói thêm câu nào nữa.
Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, cười nhạt nhìn hắn, “Dạ Nhiễm, cứ như vậy đi! Làm thân nhân cả đời của Oản Oản, không có thương tổn, không có đau thấu tim gan, chỉ có ấm áp quan tâm.”
“Oản Oản, chẳng lẽ nhất định phải là Hoàng Phủ Diệp sao?” Đôi mắt đen của hắn dần u buồn, dâng lên tuyệt vọng nàng nhìn không hiểu.
“Có lẽ đi!” Hách Thanh Oản hơi ngẩng đầu lên, không dám nhìn đôi mắt u buồn của hắn, không muốn nước mắt trong khóe mắt chảy xuống.
“Oản Oản, đáng giá sao?” Hắn run giọng hỏi, không có trách cứ, chỉ có đau lòng.
“Không đáng.” Nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546657/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.