Đêm đó Dạ Nhiễm đưa nàng trở lại Tĩnh viện, một câu cũng không nói liền rời đi.
Sau đó, liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện.
Hách Thanh Oản biết rõ, hắn đang tức giận với nàng, cũng không muốn lại giải thích.
Nàng có thể giải thích lý do nàng phải đi thành Hách Đồ nhưng không cách nào cho hắn tình cảm hắn muốn kia, vậy hà tất phải giải thích khiến cho hắn vui mừng vô ích.
Tinh Nhi luôn nói tâm địa nàng cực kỳ thiện lương, nhưng nàng nghĩ, nàng kỳ thật dứt khoát gần như tuyệt tình rồi.
Trong lòng nàng không phải không có cảm xúc, nàng cũng thương tâm, khó chịu. Thế nhưng, dù vậy, nàng vẫn hy vọng bản thân và Dạ Nhiễm trong lúc đó có thể rõ ràng chút, không hy vọng chờ ngày nào đó kết thúc không rõ ràng mới hối hận.
Vì vậy nàng không chủ động yêu cầu gặp hắn, an tĩnh cùng Tinh Nhi ở trong Tĩnh viện trải qua thời gian tách biệt với thế gian.
Chỉ là, ngày như vậy lại an tĩnh đến làm cho người ta hoảng hốt.
Nàng không lại đi tìm Thích ma ma gây phiền toái, nhưng mỗi ngày đều suy xét phải báo thù thế nào.
Nàng biết Hoàng Phủ Diệp không phải nói giỡn với nàng, tất nhiên sẽ phái người bảo hộ Thích ma ma. Nàng lúc này muốn công nhiên trừng phạt bà ta đã không có khả năng.
Nàng hiện tại nhất định phải có đủ kiên nhẫn, chờ một cơ hội thích hợp.
Dù vậy, nàng vẫn không hối hận ngày ấy không trực tiếp giết Thích ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546653/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.