Hách Thanh Oản cảm thấy không khí lúc này không đúng, nàng nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí không bình thường này giữa hai người.
Thế nhưng vẫn không đợi nàng mở miệng, Dạ Nhiễm liền đứng dậy, nhỏ giọng nói với nàng: “Muộn rồi, ta đưa nàng về.”
“… Được.” Nàng khẽ chần chờ, đứng dậy theo hắn.
Sau khi hắn có được câu trả lời của nàng lại đứng sững tại chỗ bất động, dùng đôi mắt như hồ sâu gắt gao nhìn nàng, một chút ý tứ muốn đi đều không có.
“Dạ Nhiễm…” Nàng cuối cùng chịu không nổi áp lực không khí giờ phút này, mở miệng gọi hắn.
“Nếu như ta nói ta không muốn nàng đến thành Hách Đồ, nàng sẽ vì ta mà không đi sao?” Hắn hỏi có chút chua chát, làm cho người nghe trong lòng cũng ê ẩm theo.
Hách Thanh Oản ngây ngốc, nàng không hiểu, hắn sao lại có phản ứng lớn như vậy với việc nàng đi thành Hách Đồ.
“Thực xin lỗi, Dạ Nhiễm, ta…” Nàng muốn giải thích với hắn, vì Tinh Nhi nàng nhất định phải đến thành Hách Đồ.
Thế nhưng hắn không cho nàng cơ hội giải thích, vội vàng ngắt lời nàng.
“Không cần nói, ta hiểu rồi.” Khóe môi hắn khẽ vẽ ra một vòng cung mất tự nhiên, trong đôi mắt đen là chật vật không cách nào che giấu.
Nàng nghe vậy thầm cười khổ, hắn thật sự hiểu chứ? Chỉ sợ là ngược lại đi!
Mặc dù nàng biết suy nghĩ trong lòng hắn nhất định không giống như lời nói ngoài miệng nhưng nàng nhìn hắn chật vật cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546652/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.