Đêm đó, Dạ Nhiễm không dẫn nàng đi chơi trên đường mà đến dưới cầu Gia Định, cùng nàng sóng vai ngồi trên bờ sông, an tĩnh nhìn mặt sông bị ánh đèn đường chiếu rọi đủ màu sắc.
Dạ Nhiễm vẫn là Dạ Nhiễm mà nàng biết kia.
Hắn không hỏi nàng vì sao khổ sở, cũng không an ủi một câu một chữ, chỉ vì hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, thương tổn của nàng quá sâu, chỉ có thể dựa vào cách không chạm đến, để cho miệng vết thương tự mình khép lại từng chút một.
Dạ Nhiễm không phải Hoàng Phủ Diệp, nàng từng có chút thất vọng như vậy trong nháy mắt, nhưng cũng tại thời khắc này Dạ Nhiễm an tĩnh làm bạn mà dần dần trở nên nhẹ nhõm.
Không phải cũng tốt, nếu như Dạ Nhiễm là hắn, nàng nghĩ nàng cũng sẽ hận Dạ Nhiễm.
Chỉ vì, nàng cực kỳ thống hận sự lừa gạt!
“Dạ Nhiễm, thành Hách Đồ cách hoàng thành xa lắm không?” Nàng bỗng nhiên phá vỡ trầm tĩnh, mở miệng hỏi.
Dạ Nhiễm khẽ ngây ra, sau đó trả lời: “Ra roi thúc ngựa cũng phải nửa tháng.”
“Vậy chờ sau khi ta rời khỏi vương phủ, huynh dẫn ta cùng Tinh Nhi đến thành Hách Đồ đi.” Giọng nàng nhẹ nhàng, cũng không phải hỏi xin ý kiến của hắn, mà mang theo một sự kiên định.
Đúng vậy, nàng đã quyết định rồi, đợi xong chuyện ở nơi này, nàng liền dẫn Tinh Nhi đi gặp Hoàng Phủ Cẩn.
Nếu trên đời này vẫn còn có một người có thể chữa khỏi thương tổn cho Tinh Nhi, như vậy người này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546651/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.