Hách Thanh Oản nghe tiếng nhìn lại liền thấy trên đường mòn hoa viên, Hoàng Phủ Diệp toàn thân cẩm bào xanh đen đang nắm tay trắc phi Liễu Mộng Phù dạo bước giữa trăm hoa dưới ánh trăng.
“Phù Nhi, thân thể nàng không tốt, sớm trở về nghỉ ngơi đi!” Giọng nói thấp thuần hùng hậu của Hoàng Phủ Diệp chậm rãi vang lên, lại mang theo vài phần nhu tình Hách Thanh Oản chưa từng nghe qua.
“Diệp, khó có dịp chàng rảnh, để thiếp thân ở bên cạnh lâu một chút có được không?” Liễu Mộng Phù lãm nũng không thuận theo, thân thể nhỏ gầy lại rút vào trong lòng Hoàng Phủ Diệp.
“Nếu Phù Nhi thích, bổn vương mỗi đêm đều cùng Phù Nhi đi tản bộ.” Hoàng Phủ Diệp ôm eo nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, trêu ghẹo khiến Liễu Mộng Phù đỏ mặt.
Mà những động tác rất nhỏ này mặc dù Hách Thanh Oản từ trên không bay qua không nhìn thấy nhưng nàng lại nghe được rõ ràng giọng nói cùng nhìn rõ dung mạo hắn.
Trong lòng một trận mất mát, hóa ra Dạ Nhiễm thật sự không phải Hoàng Phủ Diệp….
Trước kia nàng không phải hoài nghi hắn không phải sao? Vậy bây giờ nàng còn khổ sở gì chứ?
“Rất thất vọng phải không?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nam trầm thấp, nháy mắt lôi nàng ra khỏi vòng xoáy đau xót.
Lúc này nàng mới chú ý tới bọn họ đã ra khỏi vương phủ, đứng ở trong một ngõ nhỏ yên lặng.
“Dạ Nhiễm, ta…” Nàng ngước mắt nhìn hắn, muốn giải thích lại không thể nào giải thích.
“Nếu khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546650/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.