Hách Thanh Oản hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Nàng biết sức lực của mình chưa đủ, động loạn vào Tinh Nhi sẽ chỉ khiến nàng ấy đau đớn hơn.
Bởi vậy, nàng đắp kín chăn cho Tinh Nhi, đứng dậy, “Tinh Nhi, em đợi ta một chút.”
“Ừm.” Tinh Nhi nén lại nước mắt trên khóe mắt mình, sự thống khổ trong lòng, cơn đau này còn hơn cả đau đớn của thể xác.
Nàng biết, trải qua chuyện này, cái hủy đi không chỉ là trong sạch của nàng, mà còn có sự lương thiện của công chúa.
Nhìn công chúa xoay người, nàng đau khổ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng bỏng lại lần nữa chảy xuống.
Có nữ tử nào gặp phải chuyện như vậy lại không hận?
Tuy mặt ngoài nàng cố gắng bình tĩnh vì công chúa, nhưng trong đáy lòng lại nổi lên hận ý, nàng hận không thể lập tức xé xác nam nhân kia và Thích ma ma.
Bởi vậy lúc Hách Thanh Oản muốn đem người kia đi thiến, cảm giác trong lòng này của nàng không tính là gì, căn bản chưa đủ trả lại đau đớn nàng phải gánh chịu.
Còn Thích ma ma kia, bà ta mới là kẻ cầm đầu, sao bà ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?
Nữ tử nào mất đi sự trong sạch lại không nổi điên?
Nàng nghĩ, nàng chính là con người hi hữu đó.
Không phải không quan tâm trong sạch của bản thân, mà thời khắc này nàng chỉ muốn công chúa đừng khổ sở, đừng đau lòng là tốt rồi.
Từ thời khắc công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546635/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.