Vẻ mặt Hách Thanh Oản đờ đẫn nhìn Vô Tâm quất thanh roi xuống dưới háng nam nhân.
Ngay sau đó, nam nhân hét một tiếng thảm thiết, gốc rễ tổ tôn của hắn đã bị Vô Tâm dùng roi kéo mạnh xuống.
Vô Tâm mặt không đổi sắc, lại liên tiếp quất tới hai roi, đánh gãy chân hắn, ngay sau đó dùng roi quấn lấy eo hắn, chuẩn bị vứt hắn ra đường.
Chỉ là, lúc này lại thấy Hách Thanh Oản khoát tay ngăn nàng lại, bỗng nhiên lạnh giọng hướng ra phía cửa sân nói: “Thích ma ma, còn không ra sao?”
Thích ma ma sững sờ, hoàn hồn lại từ cơn kinh hãi nhưng kiềm chế không được nỗi sợ hãi trong lòng.
Bà chưa từng thấy Hách Thanh Oản tàn độc như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến.
Nói cho cùng, tính tình Hách Thanh Oản thế nào trước khi bà làm những chuyện này cũng đã biết được, cũng mới không kiêng sợ như vậy.
Bà từng nghĩ tới Hách Thanh Oản sẽ hận, nhưng lại không nghĩ tới bên cạnh Hách Thanh Oản lại có nhân vật Vô Tâm này, càng không nghĩ tới một tiểu nha đầu trước giờ thuần khiết lương thiện lại có thể không đổi sắc mặt nhìn một màn máu tanh như vậy. Chỉ vì một nha hoàn Tinh Nhi mà không tiếc hai tay nhuốm máu, dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để trả thù.
Bà vốn muốn thông qua chuyện này khiến Hách Thanh Oản và Hoàng Phủ Diệp căm hận lẫn nhau, sẽ không còn đường cứu vãn, lại không ngờ một nha hoàn lại có ảnh hưởng lớn như vậy tới Hách Thanh Oản.
Bà vốn tưởng rằng nữ tử yếu đuối như Hách Thanh Oản gặp phải chuyện này sẽ nổi điên, sẽ náo loạn, khóc lóc, nhiều lắm là đi kiện với hoàng thượng. Làm sao cũng không ngờ được sẽ khiến nàng điên cuồng tàn độc, chỉ một ngày đã biến thành một người khác, dọa Thích ma ma sợ đến thở cũng khó khăn.
Chỉ là, cho dù có sợ, có bị chỉ đích danh, bà cũng không thể lại trốn tránh, đành phải đi tới, ra vẻ trấn định hỏi: “Vương phi có gì dặn dò?”
Còn chưa đợi Hách Thanh Oản đáp lời, tên nam nhân ngã trên đất đau đến gào thét kia lập tức gào lên như vớ phải cọng cỏ cứu mạng: “Thích ma ma, mau cứu tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là theo lệnh của bà, thật không biết nha hoàn kia là người của công chúa.”
Thân thể Thích ma ma run lên, thu lại tầm mắt, lạnh lùng liếc người kia, bỗng nhiên cười trào phúng, nghênh đón ánh mắt của Hách Thanh Oản, “Vương phi đây là muốn đổ oan cho lão nô sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]