Tinh Nhi kiên cường, mặc dù dưới tình cảnh như vậy, nàng vẫn thu lại nước mắt, miễn cưỡng nhếch môi, ra vẻ tự nhiên nói: “Công chúa, người đừng buồn, không sao. Dù sao Tinh Nhi cũng không có ý gả đi, chỉ muốn hầu hạ công chúa cả đời.”
Chỉ là, nàng càng kiên cường, Hách Thanh Oản càng chua xót.
Bởi vậy, giọng nói của nàng càng thêm kiên định: “Không, Tinh Nhi phải gả, hơn nữa còn phải gả tốt hơn người khác.”
Có nữ tử nào lại không quan tâm đến sự trong sạch của mình? Nữ tử nào không muốn gả? Lời kia của Tinh Nhi chẳng qua là trấn an nàng, sao nàng lại không hiểu chứ?
Nhưng nàng cũng không phải vì an ủi Tinh Nhi mới thuận miệng nói vậy, mà là xem lời hứa này như lời hứa quan trọng nhất cuộc đời.
Nếu như không phải bởi vì nàng, sao Tinh Nhi lại gặp vận rủi như vậy?
Tinh Nhi là người thân của nàng, cũng là trách nhiệm của nàng, nàng quyết không thể khiến cả đời Tinh Nhi bị hủy đi như vậy.
“Tinh Nhi không gả…” Tinh Nhi rũ mắt xuống, nước mắt nhịn không được ào ào chảy ra.
Nàng đã không còn trong sạch, ai còn đồng ý cưới nàng?
“Tinh Nhi ngoan, có ta ở đây, không ai dám khi dễ em nữa.” Hách Thanh Oản kiềm chế nước mắt, không cho phép mình rơi một giọt.
Nếu như nàng không kiên cường, sao Tinh Nhi có thể sống tiếp?
“Công chúa…” Tinh Nhi nghẹn ngào thành tiếng, cảm động đến không nói nên lời.
Không phải nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546634/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.