Hách Thanh Oản không nghĩ ngợi chút nào, liền bảo hộ Tinh Nhi ở sau lưng, “Bổn vương phi cam đoan Tinh Nhi chắc chắn sẽ không nói ra.”
Tuy nàng khinh thường gia nô già này, nhưng cũng biết việc này cực kỳ nghiêm trọng, nếu để lộ ra ngoài, Hoàng Phủ Diệp chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Còn nữa, nàng cũng không phải mù quáng che chở Tinh Nhi, mà thực sự tin tưởng Tinh Nhi sẽ không nói ra. Mặc dù nàng không biết vì sao Thích ma ma lại biến mất, nhưng, nếu bà ta đã thay đổi diện mạo, cũng đủ chứng minh thân phận của bà ta không thể lộ ra ngoài. Bất kể là nàng hay là Tinh Nhi, đều sẽ không hại Hoàng Phủ Diệp, sao lại có thể nói ra bí mật này của vương phủ chứ?
“Vương phi, lão nô chỉ biết, ngoại trừ người chết, những kẻ khác đều không an toàn.” Hai hốc mắt Thích ma ma lộ ra sự tàn nhẫn, bức bách dữ tợn.
“Ồ…” Hách Thanh Oản cười lạnh, “Bổn vương phi cũng biết bí mật của bà, có phải bà cũng giết luôn bổn vương phi không?”
“Xin vương phi yên tâm, lão nô còn không muốn tuyệt đường lui của vương gia, người là quân cờ tốt như vậy lão nô tự nhiên không dám động vào.” Khóe môi Thích ma ma nở nụ cười hết sức trào phúng, cố ý nói thẳng ra, đả thương người.
Nàng bị đâm trúng chỗ đau, lại vẫn cười thoải mái, “Có phải bổn vương phi nên cảm ơn sự chiếu cố và xem trọng của Thích ma ma không?”
Càng vào những lúc thế này càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546610/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.