Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản không nghĩ ngợi chút nào, liền bảo hộ Tinh Nhi ở sau lưng, “Bổn vương phi cam đoan Tinh Nhi chắc chắn sẽ không nói ra.”

Tuy nàng khinh thường gia nô già này, nhưng cũng biết việc này cực kỳ nghiêm trọng, nếu để lộ ra ngoài, Hoàng Phủ Diệp chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Còn nữa, nàng cũng không phải mù quáng che chở Tinh Nhi, mà thực sự tin tưởng Tinh Nhi sẽ không nói ra. Mặc dù nàng không biết vì sao Thích ma ma lại biến mất, nhưng, nếu bà ta đã thay đổi diện mạo, cũng đủ chứng minh thân phận của bà ta không thể lộ ra ngoài. Bất kể là nàng hay là Tinh Nhi, đều sẽ không hại Hoàng Phủ Diệp, sao lại có thể nói ra bí mật này của vương phủ chứ?


“Vương phi, lão nô chỉ biết, ngoại trừ người chết, những kẻ khác đều không an toàn.” Hai hốc mắt Thích ma ma lộ ra sự tàn nhẫn, bức bách dữ tợn.

“Ồ…” Hách Thanh Oản cười lạnh, “Bổn vương phi cũng biết bí mật của bà, có phải bà cũng giết luôn bổn vương phi không?”

“Xin vương phi yên tâm, lão nô còn không muốn tuyệt đường lui của vương gia, người là quân cờ tốt như vậy lão nô tự nhiên không dám động vào.” Khóe môi Thích ma ma nở nụ cười hết sức trào phúng, cố ý nói thẳng ra, đả thương người.

Nàng bị đâm trúng chỗ đau, lại vẫn cười thoải mái, “Có phải bổn vương phi nên cảm ơn sự chiếu cố và xem trọng của Thích ma ma không?”

Càng vào những lúc thế này càng không thể yếu đuối, chỉ cần nàng lui một bước, Tinh Nhi có thể phải mất mạng.

“Vương phi thật là miệng lưỡi sắc nhọn.” Thích ma ma khinh thường trào phúng một câu, sau đó nói: “Loại chuyện sát sinh này, lão nô vẫn không làm chủ được, vương phi vẫn chịu trượng đánh đi, rồi hãy đi cầu xin vương gia!”

Nàng hơi nghĩ ngợi, giọng nói kiên định đáp lại, “Được.”


Vốn theo tính cách của nàng, nàng chắc chắn sẽ không để người khác dễ dàng đánh mình hai mươi trượng như vậy. Nhưng tình thế giờ phút này đã thay đổi, nàng không thể tiếp tục cự tuyệt. Chỉ có thuận theo ý hắn, nàng mới có thể cầu xin hắn không đụng đến Tinh Nhi.

Có lẽ, hắn sẽ nể tình nàng gọi hắn hai tiếng ‘Tam ca’ mà buông tha cho người thân duy nhất của nàng.

“Công chúa, không được đồng ý, người chịu không nổi hai mươi trượng đâu.” Giờ phút này Tinh Nhi mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, biết mình đã gây họa.

“Im ngay, chuyện bổn công chúa đã quyết định, chưa tới phiên nô tỳ ngươi xen vào.” Lần đầu tiên nàng lạnh giọng quát lớn Tinh Nhi, lại chỉ vì bảo vệ nàng ấy, mà hi sinh chính mình.

“Công chúa, Tinh Nhi có lỗi với người.” Tinh Nhi khóc đến hai vai run rẩy, cũng hiểu được nếu chủ tử đã quyết định rồi thì nàng cũng không ngăn cản được.

“Không được khóc.” Nàng nắm chặt tay nàng ấy, trầm giọng quát lớn.


Kể từ hôm nay, các nàng không thể tiếp tục khóc, các nàng phải kiên cường sống tiếp…

Tinh Nhi mạnh mẽ gật đầu, lau khô nước mắt trên mặt, nhưng lại không thể ngừng nghẹn ngào.

Lúc này, ở cửa viện, đã có hạ nhân chuyển ghế dài đến bày ra. Nàng không hề do dự, thả tay Tinh Nhi ra, đi qua, nằm sấp lên ghế dài, chờ đợi hai mươi trượng kia…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.