Chương trước
Chương sau
Liễu Mộng Phù yên lặng tựa vào ngực hắn, nhưng vì sự tàn bạo tản ra quanh người hắn khiến nàng không dám lên tiếng, chỉ sợ rước họa vào thân. Thế nhưng, cho dù nàng cũng sợ hắn của lúc này, nhưng vẫn cười thầm đắc ý, chờ xem kết quả bi thảm của Hách Thanh Oản.

Ai ngờ, ngay thời khắc quan trọng nhất, Phỉ Thúy đi mời đại phu đã quay trở lại, “Vương gia, đã mời đại phu đến rồi.”

Liễu Mộng Phù nghe thế, thật hận không thể giết Phỉ Thúy cho bõ giận.

“Ừm.” Hoàng Phủ Diệp phát ra tiếng từ cổ họng, ôm lấy Liễu Mộng Phù liền xoay người.

“Vương gia, chủ tử trên trời có linh thiêng…” Thích ma ma không cam lòng lên tiếng, mang theo ý tứ nhắc nhở, lại chỉ nói một nửa.


Hoàng Phủ Diệp nghe thế, thân ảnh cao lớn đứng cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt trầm xuống, lại không hề xoay người, giọng nói trầm thấp phân phó: “Mỗi người hai mươi trượng, đưa đi Tĩnh viện.”

“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Sự tàn nhẫn trong mắt Thích ma ma càng tụ càng sắc nhọn, lúc bà quay đầu lại nhìn Hách Thanh Oản đã biến thành con dao, hận không thể giết nàng ngay lập tức.

Hách Thanh Oản cũng không thèm liếc nhìn bà một cái, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng càng lúc càng xa kia.

Nàng thua rồi, thua triệt để, thua trong việc tự đánh giá cao bản thân mình.

Hắn thậm chí còn khinh thường không thèm lợi dụng nàng…

Đêm động phòng, hắn lại sắp xếp những chuyện kia, chẳng qua là không muốn có ai quấy rầy hắn và Liễu Mộng Phù động phòng hoa chúc.

Còn về hoàng đế có tức giận hay không, đại khái hắn căn bản cũng không thèm quan tâm!


Sự ẩn nhẫn, nhượng bộ của nàng trong nháy mắt toàn bộ đều trở thành chuyện cười tự mình cho là đúng.

Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất trong tầm mắt nàng, nàng mới quay đầu về phía Thích ma ma, giống như thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Nàng muốn biết câu trả lời, nhưng biết rằng Thích ma ma sẽ không nói.

“Đây là báo ứng.” Thích ma ma hung hăng đáp lại, bỗng nhiên ngửa đầu lên cười ha hả một cách dữ dội, thế nhưng là cười đến chảy nước mắt.

Tinh Nhi bỗng nhiên biến sắc, hoảng sợ nhìn chằm chằm phụ nhân trước mắt, run giọng nói: “Bà… bà là ma ma hồi môn của tiên hoàng hậu…”

Năm năm trước, tiên hoàng hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ma ma hồi môn của bà cũng biến mất không thấy, càng khiến cho cái chết không rõ của tiên hoàng hậu thêm phần quỷ dị.

Sở dĩ nàng vẫn không nhận ra được người trước mắt là vì vị Thích ma ma này đã không còn dung mạo của năm năm trước. Mà giờ khắc này, cái nàng nhận ra chính là giọng cười dữ tợn và cái bớt đỏ chót trên cổ của bà ta…


Hách Thanh Oản nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tinh Nhi, lại lập tức dời mắt quay đầu đầy cảnh giác nhìn Thích ma ma.

“A…” Thích ma ma cười lạnh, không chút sợ hãi nào nhìn Hách Thanh Oản, “Vương phi, nô tỳ của người biết bí mật của lão nô. Người nói xem, có phải lão nô nên giết nàng ta diệt khẩu không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.