Liễu Mộng Phù yên lặng tựa vào ngực hắn, nhưng vì sự tàn bạo tản ra quanh người hắn khiến nàng không dám lên tiếng, chỉ sợ rước họa vào thân. Thế nhưng, cho dù nàng cũng sợ hắn của lúc này, nhưng vẫn cười thầm đắc ý, chờ xem kết quả bi thảm của Hách Thanh Oản.
Ai ngờ, ngay thời khắc quan trọng nhất, Phỉ Thúy đi mời đại phu đã quay trở lại, “Vương gia, đã mời đại phu đến rồi.”
Liễu Mộng Phù nghe thế, thật hận không thể giết Phỉ Thúy cho bõ giận.
“Ừm.” Hoàng Phủ Diệp phát ra tiếng từ cổ họng, ôm lấy Liễu Mộng Phù liền xoay người.
“Vương gia, chủ tử trên trời có linh thiêng…” Thích ma ma không cam lòng lên tiếng, mang theo ý tứ nhắc nhở, lại chỉ nói một nửa.
Hoàng Phủ Diệp nghe thế, thân ảnh cao lớn đứng cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt trầm xuống, lại không hề xoay người, giọng nói trầm thấp phân phó: “Mỗi người hai mươi trượng, đưa đi Tĩnh viện.”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Sự tàn nhẫn trong mắt Thích ma ma càng tụ càng sắc nhọn, lúc bà quay đầu lại nhìn Hách Thanh Oản đã biến thành con dao, hận không thể giết nàng ngay lập tức.
Hách Thanh Oản cũng không thèm liếc nhìn bà một cái, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng càng lúc càng xa kia.
Nàng thua rồi, thua triệt để, thua trong việc tự đánh giá cao bản thân mình.
Hắn thậm chí còn khinh thường không thèm lợi dụng nàng…
Đêm động phòng, hắn lại sắp xếp những chuyện kia, chẳng qua là không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546609/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.