Không phải vì hình phạt sắp tới mà vì chủ tử hết lần này tới lần khác che chở và hi sinh.
Nàng vốn là một tiểu cung tỳ trong cung Mạnh quý phi, hai năm trước được phái đến hầu hạ Hách Thanh Oản vừa mới vào cung. Nói là hầu hạ nhưng thực ra là tai mắt cho Mạnh quý phi. Mà khi đó, cung nữ thiếp thân của Hách Thanh Oản do hoàng thượng phái tới là Thôi Thượng Nghĩa.
Thôi Thượng Nghĩa sớm có khúc mắc với Mạnh quý phi, lại vì đối phương là chủ tử không thể trả thù, chỉ có thể trút giận lên người nàng.
Thời gian đó, nàng chịu khổ rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa mất mạng. May mà sau ba tháng được Hách Thanh Oản phát hiện, cứu nàng ra khỏi biển lửa.
Hách Thanh Oản còn đi tìm hoàng thượng, nói tuổi tác của nàng gần với nàng ấy, rất có duyên, muốn để nàng làm thị tỳ thiếp thân cho mình.
Hoàng thượng yêu thương vị công chúa dân gian này, đương nhiên đồng ý ngay.
Từ đó, ở trong cung nàng cao hơn người khác một chút, rốt cuộc không ai dám ức hiếp nàng, vì chủ tử của nàng là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng.
Thực ra, chủ tử của nàng không hề ngu dốt, chỉ là quá mức lương thiện…
Ví dụ như, nàng đoán được mình là tai mắt của Mạnh quý phi…
Vì để nàng không khó xử, chủ tử cố ý tạo quan hệ thân thiết với Mạnh quý phi, thường xuyên nói lời tốt đẹp cho Mạnh quý phi trước mặt hoàng thượng. Qua lại một thời gian, Mạnh quý phi không còn định kiến với Hách Thanh Oản nữa mà coi nàng như vãn bối, thậm chí còn muốn nhi tử của mình là Hoàng Phủ Cẩn cưới Hách Thanh Oản làm phi.
Chỉ là, cuối cùng Hách Thanh Oản không thể đạt được mối duyên phận này, mà nàng vẫn luôn không biết, Tinh Nhi đã yêu nam tử nàng cự tuyệt không chút do dự hơn mười năm.
Nàng không đố kỵ, cũng không hận, chỉ cảm kích chủ tử đối xử với mình như tỷ muội.
Nàng vẫn muốn làm chút gì cho công chúa, thế nhưng lại luôn liên lụy công chúa. Nàng thật vô dụng.
Cây gậy nâng cao trong tay gia đinh cùng với nước mắt của nàng không chút lưu tình rơi xuống, nàng lại không kêu đau một tiếng mà nhìn chủ tử bị phạt hình vẫn cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào, cứ nói mãi: “Công chúa, xin lỗi, xin lỗi…”
“Không được khóc.” Nàng khó khăn quát Tinh Nhi một tiếng, tiếp tục cắn chặt môi dưới, không chịu thốt ra một tiếng nào.
Sau nỗi đau đớn trong lòng kia, nỗi khổ da thịt có là gì?
“Ừm.” Tinh Nhi nghẹn ngào thành tiếng trong cuống họng, cũng cắn chặt môi, không hề lên tiếng.
‘Bộp, bộp, bộp..’ Từng trượng, từng trượng đánh xuống người hai chủ tớ, hai nữ nhân kiên cường ngay cả gia đinh đang chấp hình ở một bên cũng cảm thấy không bằng.
Thế nhưng cho dù tính tình có kiên cường chăng nữa, thân thể nữ tử dù sao cũng yếu ớt, đặc biệt thể chất Hách Thanh Oản từ nhỏ đã không được tốt, đương nhiên là không chịu nổi hai mươi trượng dùng toàn lực này.
Trượng thứ mười hai đánh xuống, người cũng đã ngất.
Tinh Nhi nhìn thấy một mảng máu lớn trên váy áo nàng, thấy Hách Thanh Oản ngất đi, tức khắc giãy dụa điên cuồng đứng dậy, “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó.”
Gia đinh chấp hình vốn không đành lòng, lại thêm lúc này sợ gây chết người vội vã dừng lại, nhìn về phía Thích ma ma đang giám sát chờ phân phó.
“Đánh, đánh chưa đủ hai mươi trượng không được phép ngừng.” Thích ma ma trừng mắt, tàn độc quát gia đinh đang dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]