Nếu như có thể, Hách Thanh Oản thật sự không muốn cùng Liễu Mộng Phù oan gia ngõ hẹp, gặp mặt đối mặt. Nhưng nếu đây là con đường nhất định phải qua, nàng cũng sẽ không hèn nhát né tránh.
Cái thiếu bọn họ, nàng đã dùng tôn nghiêm của mình để trả rồi, cũng không còn nợ gì nữa.
Nàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nữ tử đang vội vàng đi tới một cái, sau đó ngước mắt nhìn phía trước, chuyên tâm bước đi con đường của mình. Giữa nàng cùng nàng ta, cho dù không còn nợ nần gì nhau, nàng cũng không cách nào bình tĩnh đối mặt, từ nay về sau chỉ có thể là người xa lạ.
Nhưng mà, có một số người lại cứ không cho ngươi toại nguyện…
“Tỷ tỷ” Liễu Mộng Phù đứng trước mặt nàng, quy củ cúi người thi lễ.
Hách Thanh Oản thầm than nhẹ một tiếng, không thể không dừng bước, lên tiếng nói: “Liễu trắc phi không cần đa lễ.”
“Tỷ tỷ, muội muội tới kính trà cho tỷ.” Liễu Mộng Phù nói xong, vội vàng lấy tách trà trên mâm nha hoàn bưng phía sau, quỳ xuống.
Hách Thanh Oản nhìn hành động của nữ nhân trước mặt, không khỏi bật cười thành tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh thường. Nếu Liễu Mộng Phù thật sự tôn kính nàng như hôm nay, đêm qua đã không cùng với Hoàng Phủ Diệp làm nhục nàng rồi.
Giờ phút này tới trước mặt nàng tỷ tỷ muội muội, đơn giản cũng chỉ là diễn cho thế nhân biết mình rộng lượng mà thôi.
Tinh Nhi thấy sắc mặt chủ tử càng lúc càng tái nhợt, oán khí tích tụ trong lòng rốt cuộc áp chế không nổi, ra tiếng trào phúng nói: “Giả dối, ta thấy cô chính là mong không thể đuổi công chúa nhà ta đi thì có!”
“Ta không có…” Liễu Mộng Phù hoảng sợ nhìn về phía Hách Thanh Oản, vành mắt lập tức đỏ lên.
“Tinh Nhi, không được vô lễ.” Hách Thanh Oản không biết làm sao, đành phải quay đầu quát lớn Tinh Nhi một tiếng.
Lúc này, nếu xảy ra xung đột với Liễu Mộng Phù, chịu thiệt thòi chỉ có thể là Tinh Nhi.
“Công chúa…” Tinh Nhi tức đến muốn giậm chân, ủy khuất muốn đáp lại, chỉ thấy sắc mặt Hách Thanh Oản lạnh lùng, lên tiếng quát lớn, “Im ngay.”
“Tỷ tỷ, muội muội thật sự không có ác ý, kính trà là quy củ của tổ tiên…” Liễu Mộng Phù càng nói càng ủy khuất, nói xong lời cuối đúng là nghẹn ngào.
“Đứng lên đi!” Hách Thanh Oản thật sự không muốn thấy nàng ta khóc sướt mướt, giống như ai làm nàng ta ủy khuất vậy, đành phải tiếp nhận tách trà.
Ai ngờ, tay nàng vừa mới đặt lên cái tách, cả tách trà liền đổ về phía Liễu Mộng Phù.
“Tỷ tỷ…” Lúc Liễu Mộng Phù ủy khuất khẽ hô lên một tiếng, cả tách trà đều đổ lên người nàng, sau đó rơi xuống đất, vỡ nát.
Hách Thanh Oản nhìn Liễu Mộng Phù toàn thân chật vật, cười lạnh, thu tay lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Diệp đang bước nhanh về phía các nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]