Tinh Nhi nghe vậy lập tức trợn tròn hai mắt, tư thế hùng hổ muốn lý luận một phen với ma ma mặt lạnh kia.
“Ngươi ở ngoài đợi đi, tự chúng ta thu dọn là được.” Hách Thanh Oản vội vàng lên tiếng, không muốn để Tinh Nhi với người đến kia phát sinh xung đột.
Hành động lần này của Hoàng Phủ Diệp mặc dù tổn thương nàng, nhưng cũng giống tâm ý nàng. Gian phòng này, chiếc giường này, nán lại một khắc nàng cũng cảm thấy khó thở, vậy hà tất phải làm khó chính mình chứ?
Ngoại trừ việc hắn xua đuổi không quan tâm, dọn đến tĩnh viện cũng coi như giống tâm ý của nàng.
Nếu như Hoàng Phủ Diệp không nói, nàng còn có cố kỵ, không muốn bởi vì mình khiến hắn và hoàng đế có mâu thuẫn gì. Nhưng nếu đây chính là quyết định của hắn, nàng cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
“Vâng, vương phi.” Ma ma mặt lạnh lui ra ngoài xong, Tinh Nhi liền không thể nhẫn nhịn nữa, vành mắt đỏ lên chất vấn chủ tử, “Công chúa, sao người lại dễ bị bắt nạt như vậy?”
“Tinh Nhi, ta mệt rồi, không muốn tranh cũng không muốn ầm ĩ, chỉ muốn bình yên sống qua ngày.” Nàng tự giễu cười nhẹ, cũng hiểu được bản thân thật không phải người dễ khi dễ vậy.
Nhưng mà, vậy thì có thể thế nào nữa? Ai bảo nàng yêu hắn?
Yêu, lúc nào cũng khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa…
“Công chúa…” Tinh Nhi tâm không cam tình không nguyện gọi một tiếng, thấy chủ tử mình không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546600/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.