Tinh Nhi nghe vậy lập tức trợn tròn hai mắt, tư thế hùng hổ muốn lý luận một phen với ma ma mặt lạnh kia.
“Ngươi ở ngoài đợi đi, tự chúng ta thu dọn là được.” Hách Thanh Oản vội vàng lên tiếng, không muốn để Tinh Nhi với người đến kia phát sinh xung đột.
Hành động lần này của Hoàng Phủ Diệp mặc dù tổn thương nàng, nhưng cũng giống tâm ý nàng. Gian phòng này, chiếc giường này, nán lại một khắc nàng cũng cảm thấy khó thở, vậy hà tất phải làm khó chính mình chứ?
Ngoại trừ việc hắn xua đuổi không quan tâm, dọn đến tĩnh viện cũng coi như giống tâm ý của nàng.
Nếu như Hoàng Phủ Diệp không nói, nàng còn có cố kỵ, không muốn bởi vì mình khiến hắn và hoàng đế có mâu thuẫn gì. Nhưng nếu đây chính là quyết định của hắn, nàng cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
“Vâng, vương phi.” Ma ma mặt lạnh lui ra ngoài xong, Tinh Nhi liền không thể nhẫn nhịn nữa, vành mắt đỏ lên chất vấn chủ tử, “Công chúa, sao người lại dễ bị bắt nạt như vậy?”
“Tinh Nhi, ta mệt rồi, không muốn tranh cũng không muốn ầm ĩ, chỉ muốn bình yên sống qua ngày.” Nàng tự giễu cười nhẹ, cũng hiểu được bản thân thật không phải người dễ khi dễ vậy.
Nhưng mà, vậy thì có thể thế nào nữa? Ai bảo nàng yêu hắn?
Yêu, lúc nào cũng khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa…
“Công chúa…” Tinh Nhi tâm không cam tình không nguyện gọi một tiếng, thấy chủ tử mình không có chút động đậy, cũng chỉ đành phải nén bực tức bắt đầu thu dọn.
“Tinh Nhi, đơn giản thu dọn một chút là được.” Hách Thanh Oản nhàn nhạt dặn một câu, nụ cười càng thêm chua xót.
Nữ nhân vì người mình thương mà xinh đẹp, nếu người nàng quan tâm kia đã coi nàng không là gì, ăn mặc chải chuốt xinh đẹp thì có tác dụng gì?
“Dạ.” Tinh Nhi thấy sắc mặt chủ tử khó coi, không đành lòng nhiều lời, liền chọn mấy kiện y phục chủ tử thường ngày thích, đơn giản thu dọn.
“Đi thôi.” Hách Thanh Oản thấy Tinh Nhi thu dọn thỏa đáng liền cầm theo hộp gấm Hoàng Phủ Cẩn đưa đi ra ngoài.
Nơi cửa, nàng khẽ dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua hướng bàn trang điểm, bàn tay buông xuống bên người không thể kiềm chế chậm rãi siết chặt lại.
Tinh Nhi theo tầm mắt nàng nhìn lại, biết nàng đang nhìn đoạn tóc kia, liền mở miệng hỏi: “Công chúa muốn mang đi sao?”
“Không cần.” Hách Thanh Oản thu hồi tầm mắt, không do dự nữa đi ra ngoài cửa.
“Ma ma, dẫn đường đi.” Hách Thanh Oản khẽ dừng bước trước mặt ma ma mặt lạnh, nhẹ giọng nói.
“Vâng, Vương phi mời đi theo lão nô!” Ma ma mặt lạnh thoáng liếc Hách Thanh Oản đánh giá một phen, nhanh chóng đi phía trước dẫn đường.
Hách Thanh Oản vừa mới theo ma ma kia ra khỏi chủ viện liền thấy Liễu Mộng Phù dẫn theo nha hoàn vội vàng bước về phía nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]