Hoàng Phủ Diệp dừng bước trước mặt hai nữ nhân, khuôn mặt tuấn tú đã cực kỳ u ám.
“Tinh Nhi, chúng ta đi!” Hách Thanh Oản nhìn cũng không nhìn nam nhân gần trong gang tấc một cái, liền cất bước chuẩn bị rời đi.
Tình huống lúc này, nếu nàng mở miệng giải thích, chỉ có thể đánh mất tôn nghiêm của chính mình. Hơn nữa, Liễu Mộng Phù là người thương của hắn, hắn sao có thể tin lời giải thích của nàng.
Đơn giản là bình nứt không sợ bể, tùy hắn hiểu lầm đi!
Liễu Mộng Phù vốn tưởng Hoàng Phủ Diệp nhìn thấy mình chật vật như vậy, ít nhất sẽ giận dữ hỏi một phen chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ tới, Hách Thanh Oản đã nâng bước rời đi, hắn lại thủy chung không có ý muốn mở miệng.
Không được, nàng không thể để như vậy.
Nếu cứ như vậy để Hách Thanh Oản rời đi, về sau nàng trước mặt hạ nhân còn có mặt mũi gì?
Nàng liếc mắt sơ qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất, cắn chặt răng, quyết tâm, nâng đầu gối lên đè xuống. Nhất thời, một cơn đau đớn truyền đến tim, giữa tóc mai đã chảy mồ hôi lạnh…
Nàng lại không chút do dự, lập tức quỳ bò theo bước chân Hách Thanh Oản, túm lấy làn váy của nàng, nghẹn ngào, “Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, muội muội biết sai rồi.”
Hách Thanh Oản đột nhiên chau mày, chậm rãi quay đầu, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng ta, “Liễu trắc phi sai chỗ nào?”
Liễu Mộng Phù cả kinh, không nghĩ tới nàng lại không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546602/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.