Động tác của Hoàng Phù Diệp khẽ dừng, nhàn nhạt nhìn nàng qua gương, sau đó kéo tay nàng xuống tiếp tục động tác chải tóc cho nàng.
Hách Thanh Oản nhất thời mờ mịt, lẳng lặng nhìn hành động của hắn, mà trong nháy mắt hốc mắt đã ươn ướt. Mẫu thân trước khi mất, lần cuối cùng vấn tóc cho nàng từng sầu lo thở dài, “Vấn tóc kết tình tới bạc đầu, Oản Nhi của ta khi nào mới gặp được người như vậy…”
Ngữ khí của mẫu thân lúc đó khiến nàng muốn khóc, nàng bây giờ mới hiểu được, lúc con người đối diện với sinh ly tử biệt mới nhỏ bé biết bao.
Ngày hôm sau, mẫu thân nắm chặt miếng ngọc bội sứt mẻ kia, cười rời khỏi nhân thế.
Về sau, nàng bước lên con đường chốn thâm cung, một con đường không có lối về…..
Nàng cắn chặt môi dưới, tầm mắt đã mơ hồ, lại vẫn không chịu rơi xuống một giọt lệ nào.
Kết tóc, kết cũng không phải tình, mà kết cục cũng không thể tới bạc đầu …
Nhìn động tác hắn trong gương có chút vụng về, nàng hơi hơi cong môi lên, cười đến lòng nhói đau.
“Tam ca, còn nhớ rõ tình cảnh trường săn năm đó không?” Nàng bỗng nhiên cảm thấy thời khắc đẹp như vậy lại làm lòng người tan nát, nàng nên nói cái gì đó.
Động tác dưới tay hắn bỗng dừng lại, chần chờ khoảnh khắc mới cất giọng trầm thấp đáp lời, “Không nhớ rõ rồi.”
*****
Trường săn năm đó, nàng lặp lại chiêu cũ, muốn thoát khỏi hoàng cung, lại suýt chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546595/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.