Lúc nước mắt ẩn nhẫn rất lâu rơi xuống, tiếng lòng khẩn căng trong nháy mắt đó cũng chặt đứt hoàn toàn. Lần này, nàng không những không nhìn rõ gương mặt hắn, ngay cả bóng dáng của hắn cũng đã mơ hồ không rõ.
Hóa ra, sau khi trải qua nhục nhã đêm qua như vậy, hắn vẫn không bằng lòng buông tha cho nàng…
Hắn cũng không bởi vì nước mắt của nàng, sự sụp đổ của nàng mà mềm lòng, ngược lại giơ nhúm tóc bị hắn nắm trong tay kia lên cao, chậm rãi giang tay ra…
Trong khoảng khắc, đoạn tóc đứt liền mang theo thê lương theo không trung rơi xuống, thấp giọng kể rõ khởi đầu của sự thảm thiết này.
Chỉ là, giờ khắc này, bọn họ đều cho rằng đây là kết thúc giữa bọn họ….
“Hách Thanh Oản, tóc đứt, tình đoạn, về sau nàng cùng bổn vương không còn liên quan.” Lời nói tuyệt tình vẫn lãng đãng trong phòng nhưng bóng dáng của hắn đã không còn ở đó.
Nàng đờ đẫn ngồi trước bàn trang điểm, nước mắt dâng trào bởi vì lời nói của hắn mà ngừng lại trong nháy mắt, đôi mắt chỉ còn lại sự trống rỗng.
Nàng trước giờ đều biết Hoàng Phủ Diệp ngoan độc quyết tuyệt, lại không biết hắn có thể quyết tuyệt đến mức này…
“Công chúa.” Trong phòng vang lên một tiếng thét kinh hãi, tiểu nha đầu ăn mặc chỉnh tề vội vàng chạy tới bên cạnh nàng, “Công chúa, người làm sao vậy?”
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nha đầu cùng nàng lớn lên, run giọng nói: “Tinh Nhi, ta bị báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546596/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.