Lúc Hoàng Phủ Diệp đặt Hách Thanh Oản lên trên giường, thân thể của nàng cứng đờ, cả người giống như con nhím xù lông. Bàn tay đang kéo chăn gấm của hắn bởi vì động tác của nàng mà ngừng lại, lại nhanh chóng kéo chăn gấm che lấy thân thể cứng đờ của nàng. Sau đó, hắn thả màn xuống, cũng theo lên giường, nhưng không nằm xuống mà dựa vào cột giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
May mà, không bao lâu nữa, vở kịch này liền kết thúc rồi.
Kỳ thật, hắn cũng giống như nàng, thân tâm mệt mỏi.
Mà nàng, sao lại chỉ có mỏi mệt?
Chiếc giường nàng nằm này không lâu trước đó Hoàng Phủ Diệp và Liễu Mộng Phù đã ân ái qua, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà, mặc dù trong bụng nàng cảm thấy nhộn nhạo khó chịu, nàng vẫn nói với chính mình phải kiềm chế. Sau tối nay, không cần nàng mở miệng, Hoàng Phủ Diệp tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp kết thúc chuyện ba người cùng phòng quẫn bách này.
Cảm xúc của nàng hắn có thể không để ý, nưng trắc phi yểu điệu kia lại là người trong lòng hắn, hắn làm sao có thể để nàng ta chịu chút ủy khuất nào chứ!
Nghĩ đến đây, nàng cố gắng áp chế sự không thoải mái trong lòng, cũng giống như hắn, mong trời mau sáng, về sau mỗi người một nơi không còn ràng buộc gì nhau.
Đêm tân hôn, hai người trên cùng một chiếc giường đều có chung một tâm nguyện, chính là vĩnh viễn không liên quan. Nàng từng chờ đợi hạnh phúc, đến cuối cùng lại dùng bi thương để thu trận.
Sau một hồi, bên ngoài vang lên tiếng gọi trầm thấp, “Vương gia, vương phi, nên thức dậy rồi.”
Hách Thanh Oản giống như nhận đủ hình phạt được phóng thích vậy, nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt lại chỉ có một mảng tối đen. Mà Hoàng Phủ Diệp ngồi nửa đêm bên cạnh nàng vẫn chưa mở mắt, đáp lời lại với người gọi ở bên ngoài: “Vào đi!”
Dứt lời, hắn mới chậm rãi mở mắt ra bước xuống giường, nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái, toàn thân đều tản ra hơi thở rét lạnh.
Hách Thanh Oản trong lòng đau xót, theo sát phía sau hắn xuống giường. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, hóa ra thời tiết hôm nay cũng tối tăm giống như tâm tình nàng vậy.
Nhóm hạ nhân vương phủ thắp đèn, bưng theo các loại dụng cụ, đâu vào đấy đẩy cửa mà vào, rửa mặt thay y phục cho hai người…
Khi Hách Thanh Oản đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ tiều tụy của mình trong gương khi đó lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đến đây thôi! Nàng tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục u mê không tỉnh ngộ.
Nhưng có một số người, chính là đáng giận như vậy, không muốn ngươi được như ý, ngươi càng muốn rời xa hắn hắn lại càng tiến lại gần.
Ngay lúc tiểu nha hoàn chuẩn bị vấn tóc cho nàng, Hoàng Phủ Diệp lại chẳng biết từ lúc nào đi tới phía sau nàng, lấy cây lược gỗ trong tay tiểu nha hoàn, “Để bổn vương.”
Hách Thanh Oản cả kinh, hàng mi nhíu chặt, chạm phải ánh mắt hắn trong gương. Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái liền vẫy lui tất cả hạ nhân trong phòng.
Đợi lúc chỉ còn hai người bọn họ, hắn mới đưa cây lược gỗ lên mái tóc nàng, chải xuống từng cái từng cái một.
Trong lòng nàng bối rối, lúc này lại không biết phải làm sao, xuyên qua gương đồng nhìn chằm chằm gương mặt nhu hòa đi rất nhiều của hắn, mạnh mẽ kinh tỉnh, giơ tay bắt lấy bàn tay đang chải tóc của hắn, lạnh giọng chấn vấn, “Hoàng Phủ Diệp, huynh rốt cuộc muốn thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]