Lúc Hoàng Phủ Diệp đặt Hách Thanh Oản lên trên giường, thân thể của nàng cứng đờ, cả người giống như con nhím xù lông. Bàn tay đang kéo chăn gấm của hắn bởi vì động tác của nàng mà ngừng lại, lại nhanh chóng kéo chăn gấm che lấy thân thể cứng đờ của nàng. Sau đó, hắn thả màn xuống, cũng theo lên giường, nhưng không nằm xuống mà dựa vào cột giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
May mà, không bao lâu nữa, vở kịch này liền kết thúc rồi.
Kỳ thật, hắn cũng giống như nàng, thân tâm mệt mỏi.
Mà nàng, sao lại chỉ có mỏi mệt?
Chiếc giường nàng nằm này không lâu trước đó Hoàng Phủ Diệp và Liễu Mộng Phù đã ân ái qua, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà, mặc dù trong bụng nàng cảm thấy nhộn nhạo khó chịu, nàng vẫn nói với chính mình phải kiềm chế. Sau tối nay, không cần nàng mở miệng, Hoàng Phủ Diệp tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp kết thúc chuyện ba người cùng phòng quẫn bách này.
Cảm xúc của nàng hắn có thể không để ý, nưng trắc phi yểu điệu kia lại là người trong lòng hắn, hắn làm sao có thể để nàng ta chịu chút ủy khuất nào chứ!
Nghĩ đến đây, nàng cố gắng áp chế sự không thoải mái trong lòng, cũng giống như hắn, mong trời mau sáng, về sau mỗi người một nơi không còn ràng buộc gì nhau.
Đêm tân hôn, hai người trên cùng một chiếc giường đều có chung một tâm nguyện, chính là vĩnh viễn không liên quan. Nàng từng chờ đợi hạnh phúc, đến cuối cùng lại dùng bi thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546594/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.