Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản không mở mắt, chỉ ngửi thấy mùi hương lành lạnh rất sạch sẽ trên người của người đó đã đoán được người đến là Hoàng Phủ Diệp.

Giờ phút này, động tác của hắn mặc dù dịu dàng, cũng đã không thể khiến trái tim nàng gợi lên một chút sóng lăn tăn nào.

Sâu trong đáy lòng, một chút cảm xúc còn sót lại đó là vì Dạ Nhiễm mà có chút đau đớn lâm râm.

Hắn thất vọng với nàng, xem nàng là người chấp mê bất hối.


Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao không sớm chút hẹn hắn cùng đi ngắm tuyết.

Như vậy, trong mùa đông giá rét này, nàng không phải một mình cô đơn rồi.

Nàng không nói cho bất kỳ ai, nàng cực kỳ sợ hãi cô đơn, cực kỳ sợ lạnh…

Đồng thời, nàng cũng là người cô đơn, bất luận là trước khi vào cung hay sau khi vào cung, nàng đều không có bằng hữu.

Mà Dạ Nhiễm lại còn xuất hiện vào lúc cuộc đời nàng tăm tối nhất, mờ mịt nhất, có cùng sở thích với nàng, luôn có thể hiểu được tâm tư nàng, để cho nàng không còn sợ hãi tịch mịch cùng lạnh lẽo trong cung.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp gỡ toàn thân hắn đều là mùi rượu, sau đó mỗi lần gặp nhau, trên người hắn đều mang theo một mùi hương hoa mai thoang thoảng, đó là mùi hương nàng thích nhất.

Một khắc kia, nàng đã ngửi thấy hơi thở hợp nhau.

Vì vậy, nàng coi hắn là tri kỷ hảo hữu, cùng với hắn, không có bất luận bí mật gì.

Cho dù hơn một năm trước nàng chợt phát hiện mình yêu Hoàng Phủ Diệp, hắn vẫn là người đầu tiên biết.


Lúc đó, nàng mỗi lần vừa thấy hắn, đều sẽ lôi kéo hắn, nói cho hắn rất nhiều về từng chút từng chút giữa nàng cùng Hoàng Phủ Diệp.

Mà hắn mỗi lần đều kiên nhẫn nghe, không nói một câu.

Về sau, nàng nghe nói hoàng thượng rất không thích vị Tam hoàng tử này, liền nghĩ cách đi dỗ dành hoàng nghĩa phụ vui vẻ, nói gần nói xa, hi vọng bọn họ có thể phụ từ tử hiếu.

Lại sau đó, hoàng đế đột nhiên để Hoàng Phủ Diệp xuất chinh, bọn họ liền biền cách biệt ba tháng.

Trong thời gian này, Dạ Nhiễm chỉ đến thăm nàng hai lần.

Lần đầu tiên tới, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng một hồi liền không để ý đến lời nàng giữ lại, nhanh chóng rời đi.

Lần thứ hai là ba ngày sau khi Hoàng Phủ Diệp xuất chinh trở về, hắn nhìn nàng thật lâu mới nói ra một câu.

Hắn nói, “Oản Oản, ta rất nhớ nàng.”

Nàng cảm thấy đau xót, bỗng nhiên cảm thấy thực có lỗi với Dạ Nhiễm.

Lúc hắn nhớ nàng, người nàng nhớ lại là Hoàng Phủ Diệp.


Hắn mang theo cả người sương gió mà đến, chỉ lưu lại một câu sau đó lại xoay người rời đi.

Một khắc kia, nàng tựa hồ hiểu rõ tâm tư Dạ Nhiễm, cũng không dám nói giữa bọn họ không có bất luận tình cảm nam nữ nào nữa rồi.

Sau lần đó, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ như xảy ra biến hóa vi diệu.

Nàng trở nên trầm mặc hơn, không dám dựa vào lưng hắn như một đứa bé, để hắn cõng nàng bay lên nóc nhà ngắm sao.

Lúc sống lưng chạm vào thân giường lạnh lẽo, nàng đột nhiên từ trong hồi ức của mình tỉnh lại, cả người trở nên cảnh giác.

Hoàng Phủ Diệp lại muốn làm chuyện gì khiến nàng không chịu đựng nổi nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.