Trong đôi mắt sáng dưới chiếc mặt nạ bạc kia lúc này chứa đầy đau xót phúc tạp, ngóng nhìn nữ tử không chịu nhìn hắn lấy một cái.
Nàng mặc dù không nhìn hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, nóng đến khiến lòng nàng phát đau.
Nàng biết bản thân tổn thương hắn, cũng có thể lĩnh hội được cảm giác lúc này của hắn.
Vì vậy, ngay cả liếc nhìn hắn nàng cũng không có dũng khí.
Hắn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, giọng nói có chút mơ hồ hỏi: “Oản Oản, hắn tổn thương nàng như vậy, nàng thật sự một chút cũng không hận sao?”
“Không hận” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, câu hỏi này không cần phải suy nghĩ nữa rồi.
“À..” Dạ Nhiễm lạnh lùng cười, rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, lúc tiếc rẻ liếc nhìn nàng cũng không quên trào phúng khinh thường nói: “Ta nên nói nàng quá si tình? Hay là quá ngu xuẩn?”
“Là ta đột nhiên xen vào giữa hắn và Liễu Mộng Phù, ta làm sao có tư cách hận chứ!” Nàng chua xót mở miệng, mộng mặc dù đã tỉnh, trái tim lại không thể nào quên được đau đớn trong cơn mộng kia.
“Ta còn tưởng rằng đêm nay nàng nhất định sẽ theo ta rời đi, xem ra là ta nhìn lầm nàng rồi.” Dạ Nhiễm tự giễu cười thành tiếng, phất ống tay áo màu đen xong, lưu lại một cỗ hàn ý khiến người đông lạnh, người đã biến mất trong phòng.
Trong phòng thanh lãnh, cả người Hách Thanh Oản trong nháy mắt trở nên yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546592/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.