Hoàng Phủ Diệp bình tĩnh như lúc đầu, không một chút kinh ngạc, giống như sớm đã biết sự tồn tại của người nọ vậy.
“Vào đi!” Giọng nói thô ráp của hắn không chứa bất luận hỉ nộ gì.
Sau đó, ‘két’ một tiếng, cửa phòng bị người ngoài kéo ra, đại thái giám bên người Gia Khang hoàng đế Từ Cát đi tới.
“Lão nô tham kiến Vương gia, Vương phi.” Ông cung kính làm lễ với hai người, mới bẩm báo nói: “Vương gia, lão nô tới lấy khăn tròn của Vương phi.”
“Làm phiền Từ công công rồi.” Hoàng Phủ Diệp cũng xem như khách sáo đáp lời, liền bước một bước về phía Hách Thanh Oản, để lộ ra chiếc giường ở phía sau.
Từ công công đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám ở phía sau, người nọ liền tiến lên phía trước, cầm lấy chiếc khăn tròn có nhiễm máu trinh, tinh tế đặt lên mâm trong tay mình.
Hách Thanh Oản thấy tỉnh cảnh này không khỏi than thở trong lòng. Hoàng nghĩa phụ của nàng thật đúng là tận chức tận trách, ngay cả loại chuyện động phòng thế này cũng phải để cho thân tín của mình giám thị hoàn thành mới chịu yên tâm.
Ở Hiển quốc, khăn tròn của vương phi mặc dù nhất định phải đưa vào trong cung lưu giữ, nhưng cũng là sáng sớm hôm sau do người trong phủ tự mình đưa đi.
Mà đêm nay, lại do người tâm phúc bên cạnh hoàng đế tự mình đến lấy, thật đúng là mới thấy lần đầu.
Việc này cũng khó trách Hoàng Phủ Diệp muốn dùng cách đổi trắng thay đen, cùng nữ tử yêu thương động phòng.
Càng nhìn thấu triệt, trong lòng nàng càng bi thương.
Giờ phút này, nàng cuối cùng phát hiện, nàng không cách nào oán hận ai cả.
Cho dù nàng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, toàn bộ đều do Gia Khang hoàng đế ban tặng.
Nhưng ông dù sao cũng bởi vì yêu thương nàng nên mới làm người xấu, bức ép nhi tử của chính mình.
Chỉ là, Hoàng Phủ Diệp nếu như yêu Liễu Mộng Phù như vậy, hẳn là cực kỳ phản đối việc cưới nàng chứ!
Vì vậy, nghĩ thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Gia Khang hoàng đế đã dùng biện pháp nào mới có thể khiến Hoàng Phủ Diệp đồng ý cưới nàng.
Tầm mắt Từ công công im lặng quan sát giữa hai người một phen, sau đó mới lên tiếng nói: “Vương gia, Vương phi sớm nghỉ ngơi, lão nô cáo lui.”
“Ừm.” Hoàng Phủ Diệp trầm giọng đáp.
Từ công công dẫn hai tiểu thái giám mình mang đến rời đi, vừa mới xoay người đi tới cửa liền nghe Hách Thanh Oản đột nhiên cất giọng, “Công công, chờ một chút.”
Hoàng Phủ Diệp nghe tiếng khẽ kinh hãi, trong chốc lát đã bình tĩnh lại, không thấy một chút bối rối nào.
Hách Thanh Oản len lén liếc hắn một cái, không khỏi buồn khổ trong lòng.
Người này tới cùng vẫn tin tưởng nàng sẽ không bán đứng hắn, hay là sau khi cùng Liễu Mộng Phù gạo nấu thành cơm, căn bản không quan tâm nàng sẽ cáo trạng hay không nữa rồi.
Từ công công nghe tiếng dừng bước, xoay người cung kính chờ lệnh, “Vâng, Vương phi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]