Hách Thanh Oản trong lúc bối rối bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Diệp, ra sức lắc đầu.
Nàng không thể để hắn dưới tình huống như vậy lại đụng vào nàng, nàng cảm thấy thật dơ bẩn.
Động tác của hắn dừng lại, mi tâm chau lại, khuôn mặt tuấn tú đã thành một mảng trầm đen tối.
Nàng tuy biết hắn trước giờ luôn nghiêm túc, nhưng cũng chưa từng thấy hắn như vậy, quanh thân tản ra lãnh ý dày đặc, giống như muốn hủy diệt mọi thứ xung quanh mình vậy.
Nàng có chút chần chờ, hắn đã khẽ nghiêng người, dán làn môi mỏng lành lạnh bên cánh tai nàng, giọng nói cực kỳ đè nén tráo phúng: “Yên tâm, bổn vương sẽ không đụng vào nàng.”
Thân thể của nàng cứng đờ, bàn tay nắm cổ tay hắn mềm ra, trong nháy mắt cũng mất hết sức lực, tùy ý để bàn tay to của hắn không mang chút thương tiếc gì kéo xuống thắt lưng của nàng.
Nàng tựa hồ lại đem chính mình biến thành một trò cười…
Hóa ra, hắn căn bản không thèm đụng vào nàng.
Nàng gục đầu xuống, tự giễu cười nhẹ, tùy ý hắn như giận cá chém thớt kéo hỉ phục cùng trung y tinh tế đẹp đẽ của nàng xuống, cơ hồ không thèm quan tâm ném xuống đất.
Một khắc này nàng mới giật mình ngộ ra, nếu hắn không đụng vào nàng, vậy cởi hỉ phục trên người nàng ra chỉ có một khả năng.
Nụ cười tự giễu lại càng sâu hơn, lại cũng có thể để cho khuôn mặt cười tươi như hoa.
Chỉ là vết thương trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.