Thềm hoa, cầu nhỏ, nước trôi. Liễu xanh, sen thơm, nhà trúc.
Hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Sân không lớn, nhưng thanh tịnh ưu nhã. So với cung điện xa hoa, có nét thú vị riêng.
Ai cũng không ngờ được, bên trong hoàng cung đại nội, cung điện trùng trùng, lại ẩn giấu một nơi tao nhã như thế này.
“Nhanh nhẹn chút coi, không phải tỷ nói bệnh của Đồng Di rất nghiêm trọng sao?” Bạch Phi Yên đứng bên trên chiếc cầu nhỏ, quay đầu lại trừng mắt với Hàn Oanh.
“Từ từ đi.” Hàn Oanh lôi lôi kéo kéo mớ váy lùm xùm, bước đi vô cùng vất vả, chỉ sợ bất cẩn một chút là ngã kềnh ra đất.
Hôm nay mới sáng sớm tinh mơ, Hàn Oanh đã lôi đầu Phi Yên ra khỏi chăn, nói là thái hậu bị bệnh, muốn nàng tiến cung bắt mạch. Phi Yên vội vội vàng vàng vào cung, nhưng vẫn không quên bắt Hàn Oanh thay đổi trang phục nữ, bởi vì thái hậu thíchthấy nàng mặc đồ nữ nhi. Đều là tự làm tự chịu, Hàn Oanh chính là điển hình tự làm bậy a.
“Ta còn vội xem bệnh cho thái hậu, mặc kệ tỷ.” Bạch Phi Yên nhướn nhướn mày, bước lên trên cầu.
“Chờ ta với...” Hàn Oanh túm váy, ba chân bốn cẳng chạy theo sau.
Đi qua cầu nhỏ, chính là đến sân vườn nơi thái hậu ở. Mấy gian nhà trúc đơn giản, trông không khác gì chỗ ở của văn nhân bình thường. Nơi này là do tiên hoàng xây lên cho thái hậu, nghe nói là để hoài niệm quá khứ. Sau khi tiên hoàng băng hà, thái hậu dọn đến sống một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512821/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.