Ánh mặt trời ấm áp tỏa khắp tiểu viện, nhưng bầu không khí ở đây lại trở nên đặc quánh.
Hàn Oanh và Tần Mộ Phong chia ra ngồi hai bên cửa, không nói một lời, trông giống như hai pho tượng đá.
Thái hậu lo lắng đi tới đi lui trước cửa, miệng lẩm bẩm, “Điệp tỷ à, ta thực sự xin lỗi tỷ. Ta chỉ có thể trơ mắt đứng tên nhìn nhi tử hỗn đản nhà ta cưỡng gian bảo bối yêu quý của tỷ. Tên hỗn đản kia, con người ta như chồi non mới nhú như vậy mà hắn cũng ăn, thật là vô lương tâm giống y cha của hắn. Nhìn hành vi cầm thú của hắn là biết không phải di truyền của ta rồi, đương nhiên là di truyền từ cha hắn. Ack.... không phải ta không vào cứu nàng, mà là ta không có sở thích rình lén. Tuy rằng năm xưa lúc tỷ dẫn ta đi ăn trộm cũng thường xem mấy cảnh “xuân cung” sống động, thị giác của ta đã tê liệt rồi. Thế nhưng, tên hỗn đản bên trong dù sao cũng là con của ta, còn mầm non bị chà đạp kia lại là con gái nuôi của tỷ, ta mà vào bọn chúng sẽ xấu hổ chết mất. Đương nhiên, con trai ta da mặt dày nên chẳng sao. Thế nhưng, Phi Yên sẽ xấu hổ lắm. Nếu như ta thực sự đi vào, tám năm mười năm tới nó sẽ không dám gặp ta nữa. Có lẽ cũng không dám gặp tỷ, có khả năng sẽ trốn ra nước ngoài. Tuy rằng ra nước ngoài là mốt thời thượng, nhưng mà nó làm gì có hộ chiếu (má ơi, ta ngất). Nếu bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512822/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.