Cảnh xuân phiêu bồng, gió nhẹ thổi rụng hoa đào.
Túy Yên Lâu mở cửa khai trương lại, cảnh tượng vẫn nhộn nhịp hào hoa oanh oanh yến yến như trước đây. Trong Ôn Nhu Hương, đâu đâu cũng đầy ắp tiếng cười cười nói nói, rượu ngon thơm nồng, chả trách các vị quan to quý nhân đều mê muội.
Tiếng trêu đùa tán tỉnh, sặc mùi **** (Maroon không bít mùi gì đâu nha). Hết lời này đến lời khác, truyền vào tai Bạch Phi Yên.
Ngọc thủ hai bên hông túm chặt làn váy, các khớp ngón tay trắng bệch.
Nàng đối với tên nam nhân này thực sự không còn gì để nói nữa.
Ngay hôm sau ngày Túy Yên Lâu khai trương trở lại, ngày nào y cũng đến. Chỉ cần cô nương có tư sắc một chút, đều được y bao hết.
Sáu ngày rồi, nàng vẫn muốn đến xem y rốt cuộc hoang đàng tới mức nào. Thế nhưng, nàng không có dũng khí. Có dũng khí đối mặt y, nhưng không có dũng khí đối mặt sự phong lưu của y.
Mãi đến khi đứng ở trước cửa phòng, nàng vẫn hoảng hốt như cũ, hoàn toàn không biết bản thân làm sao có thể tới đây được. Cũng không biết bản thân vì sao đột nhiên lại có dũng khí mà đối mặt.
Y luôn miệng nói yêunàng, luôn miệng nói yêu Thái Hà, nhưng cái tính phong lưu vẫn không thay đổi. Đàn ông, quả nhiên không thể tin được.
Mặt đanh lại, nàng vội vã xoay người.
Nàng muốn chạy, muốn chạy thật xa, không bao giờ muốn gặp lại y nữa, không bao giờ muốn nghe thấy cái tên của y nữa.
Chẳng biết tự bao giờ, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512820/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.