[ Vậy mới ngoan, ta bảo ngươi yêu Mộ Phong, ngươi phải yêu Mộ Phong, nghe ta đi, không sai đâu.]
[ Biến.] Thiên Mạch gần như hét lên, tâm phiền ý loạn.
[ Làm sao vậy? Ăn phải thuốc súng sao?]
[ Đừng phiền ta, tìm chỗ nào mát mẻ xéo đi, không rảnh để ý đến ngươi.]
[ Nam nhân tốt như Mộ Phong, ngươi còn do dự cái gì a? Thích y không tốt sao?]
[ Đó là ngươi thích, không phải ta.]
[ Vô nghĩa, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Tin ta đi, không sai được, ta nói ngươi thích Mộ Phong thì chính là thích Mộ Phong.]
[ Ta đem vị trí tặng cho ngươi, thế nào?]
[ Tốt.] Liễu Thiến nhảy cỡn lên, nhịn không được kêu lên.
[ Bệnh thần kinh, chả thấy Tần Mộ Phong tốt ở chỗ nào.]
[ Còn Tần Vật Ly thì sao? Cả ngày như một tên lưu manh, có điểm nào giống vua của một nước không? Vẫn là Mộ Phong tốt, Mộ Phong khốc (=tàn ác, sao lại thích tàn ác???),Mộ Phong....]
[ Được rồi được rồi được rồi, bớt ở đó nói hưu nói vượn đi, ngươi đúng là phiền chết đi được.]
Liễu Thiên Mạch nằm ở trên giường, rên khe khẽ.
Đầu nàng đau như búa bổ, trên người tựa như bị một tảng đá nghìn cân đè nặng.
Nàng yếu ớt trở mình, khó nhọc ngồi dậy.
Dầm mưa cả một đêm, chắc là cảm lạnh rồi, chả trách khó chịu như vậy.
Nàng theo thói quen dựa vào đầu giường, tay xoa xoa trán. Tóc rũ lòa xòa xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, nhìn màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512802/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.